Tới gần Cô Tô, Ngụy Anh Lạc đánh thức Phú Sát Dung Âm khỏi giấc mộng, thấy nàng một đôi mắt buồn ngủ mông lung, không nhịn được tiến về trước hôn lên trán nàng.
"Đã tới chưa?"
Mềm nhũn mở miệng, từ trên giường nhỏ đứng dậy.
"Ừ, khách trên thuyền đều tụ tập ở sàn chuẩn bị lên bờ."
Ngụy Anh Lạc vừa nói, trên tay vội vàng sửa sang lại vạt áo có chút loạn của Phú Sát Dung Âm, kéo nàng ngồi trước bàn, tỉ mỉ thay nàng chải đầu tóc lộn xộn.
"Hiện tại giờ gì?"
"Đại khái giờ Thân đi, nương nương đói chưa?"
Hai người lúc dậy sớm chỉ ăn một chút, nghe Ngụy Anh Lạc nhắc như vậy, Phú Sát Dung Âm liền cảm giác trong bụng trống trơn.
"Có hơi đói."
"Vậy hôm nay chúng ta trước hết vào thành đã, ăn xong bữa tối ở trong thành nghỉ ngơi một đêm được không?"
"Anh Lạc quyết định là được."
Phú Sát Dung Âm ôn nhu mở miệng, lại một lần nữa đụng vào trái tim nhỏ bé của Ngụy Anh Lạc. Tín nhiệm của người này đối với bản thân không phải chỉ ngày một ngày hai, nếu suy nghĩ kỹ, chắc phải tính từ lúc cứu Du quý nhân, Ngụy Anh Lạc nhếch miệng lên, nhấc lấy gói đồ đã thu thập kỹ, trong đủ loại tư thái cô gái nhỏ ngượng ngùng của Phú Sát Dung Âm, dắt tay nàng, đi ra khỏi khoang thuyền. Trên sàn ngoài rất náo nhiệt, đa số đều là hai người kết bạn mà đi, hoặc là thương nhân, hoặc là du ngoạn, hoặc là người vội vàng về nhà;
"Tôn Tài Việt, một đại nam nhân như huynh cả ngày đi theo ta là ý gì, không thể cho ta chút tự do sao?"
Thanh âm nữ tử đột nhiên vang lên, bởi vì giọng khá lớn, lấp mất tiếng trò chuyện của những người khác, dẫn đến mọi người rối rít quay lại nhìn. Chỉ thấy có một nam tử đứng bên cạnh nữ tử vừa nói chuyện, cũng không bởi vì lời nói của nữ tử kia mà tức giận.
"Tiểu Tiểu, lần này ra ngoài bá phụ dặn đi dặn lại muốn ta cẩn thận bảo vệ muội, ta không đi theo muội thì có thể đi đâu?"
Giọng nam ôn nhu truyền tới, tuy rằng giải thích gượng gạo, nhưng nữ hài kia ngược lại rất hưởng thụ.
"Chớ đề cập cha ta với ta!"
Sắc mặt nữ tử trong nháy mắt u ám.
Ngụy Anh Lạc cách bọn họ tương đối gần, nhìn nam tử vẻ mặt nghẹn khuất, ở trong lòng suy nghĩ, "Tính cách người này cùng Tô Thông có mấy phần tương tự", trong lòng buồn cười, khóe miệng liền thành thật giơ lên. Phú Sát Dung Âm vốn đang ngẫm nghĩ ngắm nhìn mặt sông, quay đầu liền thấy Ngụy Anh Lạc đứng nơi đó cười ngây ngô, đưa ngón trỏ điểm điểm đầu nàng, tỏ ý đến lúc nên đi rồi, Ngụy Anh Lạc mới thu hồi lại tầm mắt, cùng người xuống thuyền.
Vào trong thành, hai người đi đến phố buôn bán dòng người tấp nập, Phú Sát Dung Âm rất muốn rút tay về, ngặt nỗi người nọ không chịu buông ra, chỉ đành mặc cho nàng dắt.
"Bánh rán nhìn có vẻ rất ngon."
Ngụy Anh Lạc giả ngu, nàng sao có thể không biết người kia đang suy nghĩ gì, thấy phía trước có bán bánh rán liền kéo người đi tới.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH|Hoàn] Diên Hy Công Lược ĐN | Hoa Tàn Hoa Nở Trăng Mãi Tròn - Y Sanh Đích Ca
FanfictionTác giả: Y Sanh Đích Ca | Editor: Atom | Truyện edit CP: Phú Sát Dung Âm x Ngụy Anh Lạc | Lệnh Hậu | Lạc Hậu | Hậu Đậu Văn án Phú Sát Dung Âm muốn nhảy lầu? Chúng ta liền không để cho nàng nhảy. Để xem Anh Lạc làm thế nào dùng kế mang Phú Sát Dung...