CHƯƠNG 8: TÀ ĐẾ

39 2 0
                                    


Ban đêm ở ma giới...

Đèn lồng muôn sắc muôn kiểu được treo sáng rực khắp cả thành U Đô, đình đài lầu các đan xen nhau nối dài trên con đường lợp đá ngay ngắn, rất nhiều gian hàng được bầy bán trên phố vô cùng náo nhiệt, yêu ma qua lại tấp nập, người thì hiện luôn nguyên hình, người thì nữa người nữa yêu, khung cảnh phồn hoa nhộn nhịp ấy chẳng khác gì nhân gian, U Đô được tái hiện lại một cách chân thật nhất, cũng đầy đủ nhất, sợ rằng còn tuyệt mĩ hơn trần thế kia mấy phần.

Còn nhớ một vạn mấy trăm năm trước, ma giới giống như một nơi thâm sơn cùng cốc, ngày thì hẻo lánh, tối thì âm u đáng sợ, một nơi chỉ toàn sự chết chóc gắn liền với cả tin đồn một khi đã vô tình bước vào sẽ chẳng thể toàn thây mà trở ra, thần dân nơi đó luôn phải nhận lấy sự dị nghị khinh thường của thiên giới, sự dè chừng của lục giới, mất mát hơn cả chính là tang lễ lớn nhất của Ma Tôn và Nhị Điện. Ma tộc sau trận đại chiến kinh thiên động địa với thiên tộc năm đó tưởng chừng như sụp đổ, yêu ma phần lớn đều rời bỏ quê hương lưu lạc đến nhân thế trốn tránh sự dòm ngó, ma giới vốn hẻo lánh giờ đây càng thêm hẻo lánh. Cho đến một ngày Tà Đế Dương Vương lên ngôi trị vì, chỉ vọn vẹn một năm ngắn ngủi, Ma Tộc vực dậy với thành quả đáng kinh ngạc cả về binh lực lẫn sự thịnh vượng. Tà Đế cho phép mở rộng giao lưu buôn bán cùng Điểu Tộc, Yêu Tộc và Thanh Khâu cũng như giữ vững hiệp ước nước sông không phạm nước giếng với Thiên Tộc. Thần dân Ma Tộc lưu lạc mọi nơi cũng lần lượt kéo về, U Đô từ vẻ hoang vu ban đầu trở thành nơi phồn hoa bậc nhất vang vọng khắp tứ hải bát hoang khiến Thiên Tộc cũng phải kinh ngạc với sự vực dậy không thể ngờ này.

Tà Đế khiến tất cả con dân Ma Tộc đều kính trọng hắn, khiến họ một lòng một dạ xem hắn như vị thần tối cao nhất, cũng là tín ngưỡng duy nhất của họ, đó là điều mà từ thuở hồng hoang đến nay chưa một Ma Tôn nào có thể làm được. Điều tự hào nhất của họ chính là làm con dân Ma Tộc, chính là có được một vị đế vương như Tà Đế.

Lại nghe những lời đồn truyền tai nhau rằng, Tà Đế là người sở hữu nhan sắc mà khắp tứ hải bát hoang này không một ai sánh bằng cũng như không thể nào tin nổi được sự ưu ái của tạo hóa, sự tồn tại của hắn là chứng minh sống duy nhất cho sự bất công của thiên địa này. Những người may mắn được thấy dung mạo của hắn bất kể là nam hay nữ đều như si mê đến khắc cốt ghi tâm, nhưng tiếc là không biết vì nguyên do gì mà một ngàn năm trước hắn lại dấu đi nhan sắc thiên phú ấy, lại không biết tại sao hắn lại luôn để trống ngôi vị đế hậu bên cạnh, còn tỏ ra vô cùng chán ghét xa lánh đối với nữ nhân.

"..."

Ánh trăng mờ nhạt tịch mịch rọi đến những cánh hoa lê trắng bay tan tác trong gió, U Minh Điện mang một khung cảnh bình yên khác hẳn với chốn phồn hoa ngoài kia của U Đô, hai chiếc đèn hoa treo bên mái đình khẽ đung đưa theo gió khiến ngọn lửa yếu ớt bên trong nó cũng chực chờ muốn tắt đi. Trong màn đêm tịch mịch cứ ngỡ sẽ kéo dài vô tận ấy bỗng dưng vang lên tiếng tiêu ngọc thanh nhã cô độc.

Thủy ThầnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ