CHƯƠNG 13: CƯỚP THIỆP MỜI (1)

26 2 0
                                    

Trong Tam Di Điện, Dương Lam ngồi chống cằm suy nghĩ gì đấy mà cứ tủm tỉm cười mãi khiến A Khúc có chút khó hiểu liền không giấu nổi tò mò mà lên tiếng hỏi:

"Người đang nghĩ gì mà trông vui thế?"

"Nghĩ đến một việc mà ngay cả ta còn không tin vào mắt mình nữa là..." Dương Lam đảo mắt nhìn vẻ ngơ ngác của A Khúc đoạn lại không nhịn được mà che miệng cười khúc khích trông vô cùng thích thú.

"Chuyện gì cơ?" A Khúc tròn mắt hỏi.

"Ta nghĩ ra cách đối phó với hoàng huynh rồi."

"Hả? Người lại nghĩ ra trò gì nữa ư?" A Khúc gương mặt lo lắng nhìn Dương Lam, không biết nàng lại muốn giở trò gì nữa đây?

Mấy ngày qua, Dương Lam cứ mãi theo dõi Tà Đế với cái ý định phải tìm được yếu điểm của hắn để dựa vào đấy mà uy hiếp hắn đổi lấy tấm thiệp mời kia. Chưa kể mỗi lần theo dõi, nàng đều bị Đông Nô nhanh nhạy phát hiện kịp thời ngăn cản, dù cho A Khúc có gieo rắc những hạt mầm nản chí vào đầu nàng thế nào, nàng vẫn nhất quyết không bỏ cuộc.

Nàng ấy thật sự vì Lục Mạch Niên mà ngay cả sự cao cao tại thượng của một công chúa Ma Tộc cũng quẳng đi luôn rồi, chữ tình thật sự quá ghê gớm, thật may mắn khi A Khúc nàng không vướng phải những thứ như vậy.

"Trò gì là trò gì chứ, em thật sự không biết rồi, hoàng huynh không quan tâm đến nữ nhân hoàn toàn là lời dối trá, tất cả đều là lừa dối. Tối hôm qua ta đã vô tình phát hiện ra một việc động trời, hoàng huynh rời khỏi U Đô, một người chưa từng bước chân khỏi U Đô, à không, phải nói là một người hầu như rất ít khi rời khỏi U Minh Điện như huynh ấy. Tối hôm qua đã phá luật, không những ra khỏi tẩm điện của mình, huynh ấy còn rời khỏi U Đô, chỉ vì một người, em có biết là ai không?" Dương Lam huyên thuyên kể cho A Khúc nghe, lại chẳng để A Khúc kịp suy nghĩ, nàng tự mình tranh luôn trả lời "Đó là Thủy Thần, là vị tiên tử xinh đẹp mà lúc trước ta và em đã gặp trên hòn đảo nhỏ ở biển Đông Hải đấy, hoàng huynh ta là vì nàng ấy mà đêm đêm rời khỏi U Đô. Ôi lãng mạn chết mất! Thế mà lại ngăn cản ta với Mạch Niên, thật đáng ghét mà." Dương Lam bĩu môi đầy bất công.

"Người... Người... Là sự thật ư?" A Khúc trợn mắt như không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

"Chứ ta lừa em làm gì?" Dương Lam nàng là chính mắt nhìn thấy, mọi lần cố ý theo đuôi đều thất bại, hôm qua chỉ là vô tình lại bắt được cảnh hay, phải nói là mèo mù vớ được cá rán, may mắn vẫn còn mỉm cười với nàng.

Đêm qua, khi Dương Lam nổi hứng cùng A Khúc ra ngoài dạo mát để xua đi những bức bối trong lòng, vừa đi được một lúc bỗng cảm thấy hơi sương khá lạnh mặc dù đã khoác một chiếc áo choàng bên ngoài. Lúc nhờ A Khúc về Tam Di Điện lấy giúp nàng thêm một chiếc áo choàng nữa, Dương Lam chợt thấy một bóng đen lướt nhanh qua phía cánh cổng trước mắt, khiến nàng ngạc nhiên cứ tưởng có thích khách đột nhập. Nhưng rồi chợt nhận ra mùi hương ấy, cảnh giác đang dâng cao kia vừa hay khi được áp xuống đã liền nhường chỗ cho sự nghi hoặc trổi dậy.

Thủy ThầnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ