Chap 54: Jungkook mất tích(Part 3)

122 10 0
                                    

"Alo"

"..."

"Chúng tôi không có làm điều đó. Chẳng lẽ ý các người..."

"..."

"CÁC NGƯỜI NGHĨ MÌNH ĐANG LÀM GÌ VẬY?"

Taehyung phút chốc la to lên khiến Seokjin giật mình, chẳng lẽ cảm giác lo lắng vừa rồi...

Giận dữ đặt ống nghe điện thoại xuống bàn, nhiệt độ căn phòng như giảm xuống đột ngột. Seokjin tiến gần về phía hắn, giọng hỏi ngờ vực.

"Đã có chuyện gì sao?"

"Tên Yoongi vừa gọi cho em"

"Hắn gọi chúng ta làm gì?"

Không lẽ...

"Jungkook gặp chuyện rồi"

....

Màn đêm đột ngột ập đến, Jungkook mất đi ý thức rồi ngã xuống. Trong tiềm thức của cậu dường như người đang ôm cậu lên rồi đến một nơi nào đó. Cậu rất muốn chống cự lại nhưng chân tay cậu lúc này như bị tê liệt không cách nào cử động được cứ như vậy mà hôn mê.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, lờ mờ mở mắt nhìn không gian trước mặt chỉ là một màu đen đặc. Cố gắng chống đỡ cơn choáng váng, cậu từng bước đứng lên, bàn tay cố mò mẫm xung quanh. Gian phòng chỉ duy nhất một chiếc cửa sổ và cửa chính thì bị khóa chặt. Cảm thấy lần này mình thật không xong rồi, Jungkook bất lực ngồi hẳn xuống sàn cố gắng suy nghĩ người đã đưa mình đến đây là ai nhưng đánh bất lực.

Ngả người dựa vào bức tường lạnh lẽo phía sau lưng, cuộc đời cậu vốn đã trải qua quá nhiều sự kinh khủng, bây giờ lại bị bắt đến một nơi không rõ ràng như vậy, trong lòng liền có chút bi ai. Cậu lúc này thật nhớ đến các anh, rất muốn ôm lấy từng người một mà khóc, muốn nói cho họ biết rằng mình đang gặp nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn chỉ là mong muốn riêng của bản thân mà thôi.

Đã gần một tiếng trôi qua, đến lúc cậu cảm thấy dường như muốn ngủ gục đi, bất chợt cánh cửa vang lên một tiếng két thật khẽ cùng một bóng đen nhẹ nhàng bước vào.

Người đó tiến gần về phía cậu, dùng ánh mắt cao ngạo từ phía trên nhìn xuống. Jungkook bị nhìn như vậy liền cảm thấy không thoải mái, cậu ngập ngừng lên tiếng.

"Vì sao lại dẫn tôi đến đây?"

"..."

Đối phương một mực giữ im lặng khiến cậu càng cảm thấy bất an. Người đó dần ngồi xuống trước mặt, bàn tay của y nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt cậu, bàn tay đó lạnh đến mức Jungkook không kiềm lòng được mà rùng mình. Tâm trí cậu mách bảo rằng phải trốn ra khỏi đây ngay lập tức cùng lúc ánh mắt nhìn đến cánh cửa chính đang mở rộng, không suy nghĩ gì nhiều, Jungkook lập tức vùng dậy đẩy người trước mặt ra một bước nhanh chóng chạy về phía cửa.

Nhưng chẳng được bao lâu, người phía sau lập tức giận dữ kéo ngược cậu về y. Cả thân người theo quán tính ngã xuống đất, đầu ong lên choáng váng. Cậu thấy người đó nằm đè lên cậu chống tay hai bên, ánh mắt y trong đêm tối như sáng rực.

Sau đó, y làm một hành động mà cậu không thể ngờ đến. Bàn tay lạnh lẽo ấy luồn xuống chậm rãi trút bỏ từng cúc áo của cậu, Jungkook hoảng loạn đẩy người phía trên nhưng bất lực. Cơn lạnh bắt đầu xâm chiếm phần thân trên, y bỗng dưng ngừng lại, ánh mắt của y nhìn làn da nhẵn nhụi của cậu trong lòng liền nổi lên một tầng chán ghét.

"Thân hình đẹp như vậy, thảo nào câu dẫn được nhiều đàn ông như thế"

Y nói thật khẽ, giọng nói này cậu dường như đã nghe được ở đâu lúc trước nhưng nhất thời không thể nhớ ra được, điều cậu quan tâm hiện tại là tình thế nguy hiểm của mình lúc này. Cậu nhắm mắt lại không muốn đối diện với điều kinh khủng này, bàn tay vẫn còn bấu chặt lấy vai của người kia run rẩy.

"Cũng biết sợ sao? Để xem...khi thiên thần của họ bị vấy bẩn thì ngươi còn được ai quan tâm hay không, ha"

Câu nói vừa dứt, y lột phăm mảnh vải cuối cùng trên người cậu. Y thả từng nụ hôn vụn vặt lên cơ thể cậu, Jungkook biết y muốn làm gì với mình nhưng chỉ biết bất lực lắc đầu liên tục cầu xin.

"Đừng...đối xử với tôi như vậy"

"Vậy thì cách ngươi đối xử với ta thì như thế nào?"

Y hướng lên giữ chặt lấy khuôn mặt cậu khiến hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Jungkook liên tục khóc khiến y nổi giận nắm lấy tóc cậu giật ngược ra sau, hành động vô cùng thô bạo. Y thì thầm vào tai cậu, ngay khoảnh khắc này, Jungkook cảm thấy một nỗi tuyệt vọng bao phủ lấy toàn cơ thể.

"Cứ chờ đi, rồi cậu sẽ biết thế nào là sự tồi tệ. Tôi sẽ phá hủy cậu...từng chút một"

Nói xong, y lập tức đứng dậy, nhìn cậu sững sờ nằm dưới đất rồi hừ lạnh rời khỏi phòng không quên chốt cửa.

Trong đầu cậu không ngừng vang lên giọng nói ngoan độc của người đó.

Phá hủy...từng chút một.

Ty_azike

Author: trái tim nhỏ bé của ta sao có thể vượt qua những chap sau đây 😖


[H]  BTS x YouNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ