Chap 7:Gặp gỡ (Part 3)

380 34 5
                                    

"Jungkook...là thật sao?"

Jimin nhìn cậu chờ đợi câu trả lời nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, điều đó chẳng phải là ngầm đồng ý sao?

Đau đớn nhắm mắt lại, bàn tay cũng vô thức siết chặt.

"Người yêu? Haha...tôi không ngờ chỉ vì một tên đàn ông mà cậu bỏ nhà đi tận mấy tháng, tôi thật ngu ngốc, quá ngu ngốc....haha!"

Jimin bỗng bật cười điên loạn. Phản ứng này khiến Jungkook ngỡ ngàng, một người cao ngạo như Jimin mà cũng có lúc lại có những hành động như vậy. Lần đầu tiên cậu thấy một Jimin...ưu thương?

"Được thôi, cứ làm những gì cậu muốn, từ nay...cậu không còn mang họ Jeon nữa"

Đau khổ quay lưng như muốn che giấu cảm xúc, Jimin của hôm nay thật khiến cho người ta cười nhạo.

Bóng lưng anh càng ngày càng xa dần rồi khuất hẳn sau đám đông.

"Jungkook...em ổn không?"

Seokjin lo lắng nhìn cậu, mới khiến cậu vui lên được một chút mà đã phải quay lại cái vẻ mặt âm trầm thường ngày, trong lòng thầm rủa cái tên gây chuyện.

"Anh...sao lúc nãy anh lại nói..."

Jungkook hỏi nhưng ánh mắt vẫn nhìn về hướng người vừa rời đi.

"Nếu anh nói anh là anh trai của người nhận nuôi em thì tên đó có chịu để yên không?"

Seokjin kéo người cậu lại đối diện với ánh mắt ảm đạm đó, cũng như Taehyung, anh cũng không thể đọc được ánh mắt của cậu, đó là một lớp kính dày ngăn cách.

"Dù gì chuyện này cũng không quan trọng nữa..."

Nói đoạn, cậu ngừng lại cúi đầu xuống nhưng lại nhanh chóng ngẩng lên lại, lần này là một Jungkook vui vẻ như lúc được dẫn đi ăn cách đây mấy phút trước.

"Anh Seokjin ah, chẳng phải anh nói sẽ dẫn em đi ăn sao? Mau đi thôi, em đói lắm rồi!"

Anh mở to mắt nhìn cậu, Jungkook đang làm nũng với anh sao?

Như bị mê hoặc, anh cũng nhanh chóng nắm lại bàn tay đó dẫn đến nhà hàng. Mọi thứ dường như chưa hề xảy ra biến cố.

Nhưng lòng cậu bây giờ lại ngổn ngang nhiều thứ hơn bao giờ hết.

...

Mệt mỏi, bực tức.

Những việc anh làm trong mấy tháng qua có nghĩa lí gì chứ, tâm trạng thấp thỏm lo lắng thì đã sao? Trong lúc cậu đang vui vẻ với người yêu thì anh lại điên cuồng tìm kiếm cậu như một tên mất lí trí. Jimin cao ngạo của ngày xưa cứ như vậy bị cậu đánh đổ một cách không thương tiếc.

Càng suy nghĩ càng cảm thấy tâm lại đau đớn. Anh dồn sức đập vỡ từng thứ trong căn phòng như giải toả bực tức.

Đúng vậy.

ANH YÊU CẬU.

Một tình yêu cấm kỵ. Anh hận tại sao cậu lại mang họ Jeon, tại sao lại là đứa con trong gia tộc này. Những tưởng lạnh nhạt với cậu, xa cách cậu thì cái thứ tình cảm này sẽ phai mờ nhưng anh sai rồi. Khi cậu mất tích, anh không nhớ mình đã phát điên như thế nào, ngày đêm cho người tìm kiếm cái người tên Jeon Jungkook đó, lúc đó anh nhận ra rằng bản thân đã đi quá xa rồi.

Không thể quay đầu được nữa.

"Mẹ ah, mẹ đừng làm khó Jungkook nữa"

"Dì à, Jungkook vẫn chưa ăn gì cả, dì mang thức ăn này cho em ấy giùm con, dì đừng nói với mẹ nhé."

"Chị giúp việc ơi, Jungkook đang bị thương...phiền chị giúp em ấy băng bó giùm cháu"

.....

Anh quan tâm cậu trong bóng tối.

Nhìn thấy mẹ mình ngược đãi cậu, anh không yên lòng mà phải lên tiếng.

Thấy cậu bị đói, anh phải nhờ bà quản gia mang đồ ăn giúp cậu.

Biết cậu bị thương, anh gọi người giúp việc sơ cứu cho cậu.

Vẫn còn nhiều thứ lắm, anh không thể nhớ hết được.

Chỉ mong một ngày nào đó cậu nhận ra rằng vẫn có một người nào đó luôn hướng về phía cậu, quan tâm cậu...

Nhưng không cần nữa rồi.

Ty_azike

[H]  BTS x YouNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ