Trong một chút ký ức còn sót lại trước khi cả cơ thể này đổ ập xuống, tôi chỉ nhớ rằng Jungkook đã buông một câu lạnh lùng đến đau lòng...
Ngôi kể của Jungkook
Tôi vốn đã khó hiểu kèm theo là khó chịu khi nghe người tôi thương nói hết ra hiểu biết của em ấy như vậy. Vậy là em yêu tôi, em chấp nhận yêu tôi, em hòa theo nụ hôn lần đầu tôi trao em là vì em biết gia thế của tôi sao? Jungkook tôi đây sở dĩ yêu em vì em có nụ cười xinh đẹp và giọng nói ngọt ngào, êm dịu vô cùng. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ầng ậc nước thu gợn sóng của em là lòng tôi cảm nhận được bao niềm yêu thương dạt dào khó tả. Tôi yêu vẻ lương thiện, tốt bụng, cần cù chăm chỉ nơi em... và cả sự chân thành hiếm có ở cuộc sống này. Nhưng tôi sai rồi khi chính em nói rằng em hẹn hò với tôi là vì của cải vật chất, khi em đã có gã đàn ông giàu có khác. Ấy thế mà, em nhớ không, chúng ta đã tràn đầy những khoảnh khắc yêu thương say đắm mà. Em nhiều lúc còn lạnh lùng, phũ phàng, đanh đá với tôi hay là đôi khi ngượng ngùng đáng yêu vô cùng. Em liên tục tính toán khắt khe trong việc chi tiêu, em bảo tôi cần phải tiết kiệm. Và tôi đã tin tưởng em đến nhường nào. Thật tốt nếu tôi không nhớ em đến điên cuồng, yêu em đến điên dại mà liều lĩnh gọi em bao lần. Để giờ đây chính tai tôi nghe được sự thật này.
Em đột nhiên ngã nhào xuống mặt sàn lạnh lẽo khi tôi nói câu quyết định cuối cùng. Em sốc quá sao? Bản thân tôi còn sốc nữa cơ mà. Tôi còn yêu em nhiều lắm, thề đấy. Có cả đời này phải trông ngóng tin vui từ em để chúng ta tiếp tục vun trồng tình cảm thì tôi cùng nguyện lòng chờ đợi. Nhưng em cũng đã có người chồng cạnh bên, tôi cũng đã đến tuổi lấy vợ, chúng ta còn dây dưa làm gì khi có quá nhiều rào cản?
Vội cúi xuống hỏi han, sờ thử cánh tay thon dài của em nhưng sự đáp trả chỉ là một khoảng lặng im và hơi lạnh từ cơ thể em. Ngập tràn lo lắng và hoảng hốt, song, tôi vẫn cố trấn tĩnh bản thân để đỡ em dậy, bế em rời khỏi quán cà phê. Tôi gọi taxi để đưa em đến bệnh viện gần đó một cách gấp rút nhất.
Bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra cũng là lúc tôi làm xong các thủ tục rườm rà, phức tạp.
- Người bệnh bị tụt huyết áp. Bệnh nhân hiện tâm lý hoàn toàn không hề ổn định, cụ thể là đang bị trầm cảm ở thể nhẹ rồi. Thời gian qua đã ăn uống không đầy đủ chất dinh dưỡng, thiếu ngủ và có lẽ cô ấy đang gặp áp lực khá lớn.
- Vậy phải làm sao ạ? _ tôi dè dặt hỏi.
- Đừng để cô ấy sử dụng thuốc an thần và thuốc tránh thai nữa. Bệnh nhận đã sử dụng rất nhiều hai loại thuốc này. Thứ hai là xây dựng khẩu phần ăn hợp lý cho cô ấy. Cô ấy sẽ cảm thấy chán ăn, không muốn ngủ, mệt mỏi, khó chịu và dễ nổi nóng do tác dụng phụ của thuốc. Nhưng người nhà, người thân cần phải tạo niềm vui, chia sẻ với cô ấy nhiều hơn để mau chóng hồi phục. Nếu tình trạng stress còn tiếp diễn thì không ổn đâu, sẽ nguy hiểm lắm. Cơ thể bệnh nhân hiện cũng đang rất xanh xao rồi.
- Cảm ơn bác sĩ.
Em rốt cuộc thì đã làm gì suốt thời gian đằng đẵng qua mà để ra nông nỗi này? Cuộc sống em không tốt, không hạnh phúc như tôi nghĩ sao? Bước vào phòng bệnh mà em đã được chuyển đến, tôi nắm thật chặt lấy đôi bàn tay gầy gò ấy. Đến bây giờ tôi mới nhận ra em đã bớt phần xinh đẹp rạng ngời đi rất nhiều. Hai má hồng hào đáng yêu của em đã không còn nữa. Thay vào đó là gò má hốc hác đáng thương. Em nhắm lịm mắt nằm trên giường bệnh mà tim tôi thắt lại hàng trăm tỷ lần trong nửa tiếng đã trôi qua.
BẠN ĐANG ĐỌC
© toilet ✧ 정국 ✔
Fanfictionㅡ câu chuyện bắt nguồn từ một cái toilet siêu thị " anh là một cảnh đẹp phương xa dưới ánh mặt trời chiếu rọi nhưng anh quá đỗi đẹp đẽ để con tim em mỉm cười và rơi lệ. "