"Chát" "Chát"
"Bây giờ mày còn dám giở thói thiếu gia với tao nữa không? Ba Kim của mày chết rồi, lão già chết tiệt đó không còn cạnh mày nữa rồi. Haha..."
Kang HaeJi- Kim phu nhân của 17 năm về trước, khi bà ta vẫn chỉ là vợ hai. Bà ta giáng những cái tát chát chúa xuống gương mặt còn đang mơ màng chưa hiểu chuyện gì của Taehyung, cậu bé khi ấy 5 tuổi.
Taehyung oằn mình trong đau đớn, nhận hết cái đánh này đến cái đánh khác. Bà ta đánh không kiểm soát, vừa đánh vừa cười như điên dại, không một chút tình thương nào dành cho đứa trẻ nhỏ. Bà ta tưởng tượng những gì ghen tức, oán hận của thân phận vợ lẽ bao năm qua mình chịu đựng đều dồn hết vào Taehyung, bà ta muốn trả hết. Vì cớ gì bà dùng muôn ngàn kế, chịu bao nhục nhã, mang tiếng kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, có thai con hoang chỉ để bước vào cửa Kim gia, vào được rồi lại tiếp tục chịu cảnh cô đơn, như kẻ dư thừa không ai thèm để ý. Lão già Kim kia không cho bà lên vợ cả dù vợ cả đã mất, lão ta nhất kiến chung tình để cho ai xem. Cũng hay, giờ lão xuống dưới suối vàng với vợ của lão, đứa con nhỏ này để lại bà dạy dỗ chăm sóc giúp.
"Từ giờ mày sẽ dần phải trả nợ cho những gì ba Kim mày làm với tao, Kim Taehyung."
Bà ta rời đi, để lại đứa trẻ co mình đau đớn. Làn da xanh xao mềm mỏng bị những đòn đánh làm in hằn vết tím đỏ chói mắt, vài chỗ còn bị móng tay sắc như móng quỷ của bà ta cào đến chảy máu.
Đứa trẻ ấy có tội lỗi gì, đau đớn nó phải chịu là do ai?
Taehyung khi ấy, đau đớn của cơ thể không bằng đau đớn trong lòng. Ba Kim đã ra đi, rời xa khỏi cậu mãi mãi. Cậu lê thân mình nhặt chú gấu bông nhỏ trên sàn, ôm lấy khóc nức nở. Ba Kim đã tặng cậu chú gấu ấy, nhờ chú bảo vệ cậu, nhờ chú thay ba Kim mỗi khi ba vắng nhà chăm sóc cậu. Cậu ôm gấu, ôm thật chặt, tự mường tưởng ra vòng tay ba ấm áp ôm trọn lấy cậu, tưởng tượng tay ba xoa dịu đi những vết thương.
Ngày đám tang của ba Kim, Taehyung không rơi một giọt nước mắt.
Ngay sau đám tang của ba, gia tộc ấy vậy mà đã họp chia tài sản. Đứa nhỏ 5 tuổi một mình ngồi giữa bậc tiền bối. Luật sư của ba Kim công bố di chúc của ba, toàn bộ tài sản của ông trao hết cho Taehyung. Bọn họ tạo biết bao áp lực cho cậu, là người trong gia đình vậy mà lại chỉ để ý đến khối tài sản khổng lồ của Kim gia. Haeji vờ khóc lên khóc xuống, van nài cầu xin bọn họ đừng bắt nạt cậu, khối tài sản ấy bà ta sẽ thay cậu quản lý đến khi cậu trưởng thành. Lòng lang dạ sói, bà ta câu kết với vài vị trưởng bối trong gia tộc làm bản chuyển nhượng tài sản sang cho họ, dùng dấu vân tay cậu thay cho chữ kí. Taehyung từ thiếu gia giàu có trở thành đứa trẻ mồ côi, không một xu dính túi. Cũng may ông bà cậu còn sống, chỉ là họ cũng đã già, nói lý nói tình gì thì cậu cũng nên ở với bà HaeJi, người cam đoan chăm sóc cậu.
Haeji trước mặt ông bà không dám làm gì quá với cậu, nhưng sau lưng lại đối xử tệ bạc với cậu vô cùng. Bà ta đánh cậu, ngày nào cũng đánh, từ thú vui thành thói quen. Bà ta hết lời chửi mắng cậu, đánh đập không thương tiếc. Vết thương này trồng lên vết thương kia, những lời chửi mắng thành ám ảnh tâm lý trong tâm hồn non nớt của cậu. Ngày cậu chống lại, bỏ chạy khỏi bà ta, liền bị bà ta đẩy ngã cầu thang. Một thân đầy thương tích máu me bê bết được đưa vào bệnh viện. Đứa trẻ từng bụ bậm trắng trẻo giờ gầy guộc xanh tím vết thương, ai nhìn cũng thương.
BẠN ĐANG ĐỌC
[AllV] Thiếu gia nhỏ, ngoan ngoãn lên giường nào!
Fanfiction| TaeHyung, nghịch ngợm đủ rồi. Mau ngoan ngoãn lên giường nào ! | by_CuaLyn