Phần 1

4.6K 186 6
                                    

Tuyết Lạc sơn trang tọa lạc ở miền bắc Thiên Khải, nơi mà không khí lạnh lẽo vây quanh suốt cả năm, như thể nơi này là điểm dừng chân của những tâm hồn cô đơn. Tuyết rơi mãi, phủ kín từng ngóc ngách, từng tảng đá, từng nhành cây khô, tạo nên một không gian tĩnh lặng đến kỳ lạ. Khung cảnh nơi đây chẳng khác gì một bức tranh sơn thủy cổ xưa, với những dãy núi trầm mặc vươn lên đón nhận bầu trời xám xịt, như thể muốn hòa vào đám mây mù đang giăng mờ phía trên. Cảnh vật không một chút động đậy, chỉ có tuyết phủ dày trên mặt đất, tiếng gió rít qua những cành cây khô khốc, và sự im lặng vô tận như nuốt chửng mọi thứ. Trước mặt là biển rộng vô tận, sóng vỗ hiền hòa, nhưng vẻ bình lặng ấy cũng không che giấu được sự trống trải và lạnh lẽo mà vùng đất này mang lại. Cách đó khoảng hai mươi dặm, một trấn nhỏ nép mình dưới sườn núi, dù có khí hậu ấm áp hơn, nhưng vẫn không thể thoát khỏi hơi thở lạnh giá của đất trời nơi Tuyết Lạc sơn trang.

--

Bên cạnh khung cửa sổ trong quán trà, một nam nhân khoác lên mình bộ lông bào màu xanh thẫm, ánh mắt hắn hướng ra ngoài, vô thức nhìn về một điểm xa xăm. Bộ đồ ấy, dù đơn giản, lại toát lên sự quý phái và quyền uy, chứng tỏ người mặc không phải là kẻ tầm thường. Mặt hắn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng có vẻ như tâm trí đang lạc lối ở đâu đó. Tách trà trên bàn đã nguội lạnh từ lâu, nhưng nam nhân kia không có vẻ gì muốn thay tách mới, hay làm gì khác. Mọi thứ xung quanh dường như không thể lọt vào tâm trí hắn. Quán trà vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân của một tiểu nhị đang cần mẫn lau chùi bàn ghế. Dù bàn đã bóng loáng không một hạt bụi, hắn vẫn miệt mài lau dọn, như thể không còn việc gì khác để làm.

Tiếng chân nhẹ nhàng từ phía sau, một tiểu nhị khác từ gian phụ bước ra, liếc nhìn một vòng rồi thở dài, có vẻ chán nản. Hắn bước tới bên người nam nhân ngồi gần cửa sổ, nhẹ giọng gọi:

- Ông chủ.

Nam nhân lười biếng dời tầm mắt, hỏi:

- Chuyện gì?

- Gần đây quán vắng khách quá. Có nên tu sửa lại chút gì không...?

Lời chưa dứt, nam nhân đã thở dài một tiếng:

- Không cần thiết.

Hắn không thèm chớp mắt, ánh mắt lại quay về phía ngoài cửa sổ. Tiểu nhị chỉ biết im lặng, không dám nói thêm. Trong không gian vắng lặng, chỉ còn lại tiếng bước chân của hắn và tiếng tuyết rơi lặng lẽ ngoài kia.

Bất chợt, xa xa, từ phía đường dẫn đến quán, một nhóm người thấp thoáng xuất hiện. Nam nhân không vội vã, chỉ lười nhác lên tiếng:

- Có khách.

Dù chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng lập tức, không khí trong quán thay đổi. Hai tiểu nhị vội vàng dọn dẹp lại bàn ghế, chuẩn bị tiếp khách. Nam nhân đứng dậy, chỉnh lại bộ lông bào rồi bước ra phía cửa.

Một tốp người bước vào, gồm hai nam nhân, ba thiếu nữ và một vị hòa thượng. Nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, sắc mặt Tiêu Sắt không khỏi thay đổi, ánh mắt thoáng qua tia vui mừng.

 [Tâm+Sắt] [Thiếu Niên Ca Hành] Hành TrìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ