Năm nhất tiểu học, Tobio đã chứng kiến ba mẹ mình cãi nhau, kinh khủng tới mức đồ đạc bị hất đổ hết. Cậu lúc đó rất sợ, nên bỏ lên phòng trốn.
Đến sáng ngày hôm sau, Tobio chết lặng khi nhìn mẹ mình giơ tờ giấy cho ba kí kết gì đó rồi bỏ trên bàn. Đó là giấy li hôn, chiều nay họ sẽ ra toà xử xét. Và xem chừng cả hai phía đều không có ý định đem theo cậu. Mẹ cậu thì bảo rằng sau khi chuyển đi sẽ có rất nhiều việc nên không thể đảm nhiệm, người cha miễn cưỡng theo đó chấp nhận sống với cậu. Mà từ bao giờ cậu lại gọi đó là miễn cưỡng thế ?
Rồi sao, gọi là nuôi nhưng ông sáng tối cũng chỉ đi đâu đó rồi vứt cho cậu mấy đồng lẻ đi mua đồ ăn. Cậu còn không nhớ lần cuối ông cười với mình là bao giờ nữa. Tiền học thì ông vẫn đóng cho cậu, tiền mua đồ sinh hoạt cũng thế nhưng đúng hơn là vứt tiền vào mặt rồi bỏ đi. Cậu riết thế xong cũng quen rồi. Thi thoảng còn thấy ông ta đưa về nhà mấy người phụ nữ lạ mặt rồi đuổi cậu lên phòng chốt lại.
Nhưng, một hôm ông ta trở về nhà, say khướt, cậu cố tình né mặt vì biết có điều chẳng lành. Thế rồi ông xông vào phòng cậu, Tobio lo sợ cứ ngồi dúm lại trên giường, ông ta cứ nhìn chằm chằm cậu rồi hằm hè. Ngay khi cậu mở miệng hỏi ông có sao ko thì bị một bạt tai đau điếng. Ông ta lao hẳn lên giường, liên tục đánh vào lưng, mặt cậu đến khi ngất lịm đi thì thôi. Cậu thậm chí còn không hiểu sao mình bị đánh.
Cậu chủ!
Những ngày sau đó thật đáng sợ khi hễ ông ta cáu bẳn hay say, y rằng lôi cậu ra trút giận. Cậu chẳng cho ai biết cả, đàn anh, bạn bè, hàng xóm, không một ai cả. Người cậu từng phải quấn băng hết tới cổ vì bầm tím. Cho tới khi ông ta kiếm được người vợ mới, không ngoài dự đoán, ông ta chỉ vứt lại một bịch tiền chi tiêu cho một tháng cùng tờ giấy ghi sẽ gửi thêm sau rồi bỏ đi không một lời. Nhưng thậm chí, tiền mỗi tháng ông gửi về đôi khi còn không đủ để chi trả, cậu từng phải đi làm thêm lấy tiền tiết kiệm hay nhịn đói vài bữa.
Tồi tệ hơn nữa, đôi khi cậu có gọi cho ông ta để xin chút chi tiêu thì ông chỉ bảo rằng kinh tế khó khăn rồi gửi cho một khoản nhỏ, thế mà khi đó vẫn có tiếng cười phụ nữ cùng tiếng nói chuyện rả rích như ở nhà hàng. Ông ta chưa bao giờ nói với cậu, rằng trước khi ông bỏ đi, ông ta vẫn nợ ngân hàng gần 200 tệ, khi người ta gọi đến máy bàn nhà cậu thì mọi thứ mới rõ ra, gọi cho hai người kia thì biết đó, họ rõ là cậu đã kiếm tạm được việc làm nên đùn hết cho cậu, thực ra thì chỉ có bố cậu nghe, còn mẹ thì không trả lời cậu chẳng thể đợi cho tới khi mẹ cậu gọi lại vì họ liên tục hối thúc trả tiền. Lúc đó cậu mới nghỉ giữa tiểu học và sơ trung, cho tới tận giữa năm ba cậu mới trả đủ số tiền đó.
Sau đó, tiền tiết kiệm cậu vẫn còn, việc làm cũng đủ kiếm và thời gian rất phù hợp. Cậu xoá số ông ta, lúc đó đối với cậu thì ông ta cũng chẳng tồn tại nữa rồi. Còn người mẹ, Tobio vẫn giữ số nhưng không bao giờ gọi lại một lần nữa, cậu gần như tách hoàn toàn khỏi hai người bọn họ.
_
_
_
_
,
,,
,
,,
,
,Tôi sẽ bảo vệ anh, dù có mất cả cái mạng này!
BẠN ĐANG ĐỌC
Ác ma đến từ thiên đường (Oikage + AllKage)
FanfictionChỉ là cậu được chọn, làm kẻ bảo vệ, làm người hi sinh, chỉ là một kẻ khác biệt. Nhưng dù có bị hắt hủi, ghét bỏ sao nữa. " Em sẽ cứu được anh, dù có mất cái mạng này "