Fake soul

2.6K 137 1
                                    

Với tay lấy chiếc điện thoại vẫn đang rung lên trong bồn rửa mặt, Jungkook nhàn nhạt bắt máy, trong khi tay còn lại thì quấn khăn tắm lên quanh hông. Trong căn phòng tranh tối tranh sáng, cơ thể mê người của Jungkook hiện lên thấp thoáng qua ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ đèn ngủ, chầm chậm đi đến chiếc giường lớn. Cậu ngả người ngồi xuống chiếc sofa cạnh giường, vắt chân, mắt chăm chăm nhìn người con trai trần trụi bất tỉnh trên giường trong khi bàn tay rỉ máu vẫn áp điện thoại bên tai nghe đầu dây bên kia trách móc.

- Namjoon.... em biết rồi, anh đừng có càm ràm nữa, nhức hết cả tai.

- em liệu mà có mặt ở đây trước 7h,buổi họp gia mà thiếu nhân vật chính thì còn ra thể thống gì, với lại ăn mặc lịch sự một chút, ở đây tai mắt đủ cả, em đừng có mà ăn mặc không phù hợp để mà người ta lại đàm tiếu...

Jungkook nhếch môi không để Namjoon nói hết :

- anh đừng có lo xa những việc không ai dám làm. Em tắt máy đây.

- khoan đã, em định không nói gì với anh nữa sao?

Jungkook có thể nghe thấy rõ sự thay đổi ngữ điệu trong lời nói của người kia, cậu tặc lưỡi bình thản hỏi lại :

- nói gì?

Namjoon bên đây kiên nhẫn thở dài một hơi

- em tự biết nên làm thế nào đi! Tin tức đang lan ra rất chóng vánh. Ai cũng biết cả đấy Jungkook

- Ồ, vậy buổi họp hôm nay là ngày trọng đại rồi, em đúng là nên ăn mặc thật lịch sự và về đó mau thôi!

Kết thúc cuộc nói chuyện Jungkook đứng dậy bước đến gần bên Taehyung vẫn nằm mê mệt không biết gì, nhìn cả cơ thể khiêu gợi ngọt ngào của anh, lại nhìn vào gương mặt đang nhắm nghiền mệt mỏi, chút mồ hôi vẫn còn bết lại trên trán cao, phủ cả lên mắt dài đẹp đẽ. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, nụ cười ranh ma vẽ lên trên khuôn miệng, cậu đưa điện thoại lên tách tách vài lần rồi rời đi.

Taehyung tỉnh dậy trong cơn choáng váng mơ hồ. Cảm giác đầu tiên anh cảm nhận được là cơn đau rát kinh khủng từ hạ thân ập đến, khắp người toàn mùi tanh nồng của tinh dịch, trải dài từ cổ xuống chân là những vết bầm tím, đậm có mờ có. Taehyung nhìn cả cơ thể rồi bật cười... Thật bẩn thỉu và thê thảm.

Nhấc tấm thân tàn tạ rời khỏi giường, anh chẳng còn muốn quan tâm con người hôm qua đã dày vò anh giờ đang ở đâu và làm gì nữa. Taehyung cơ hồ như thấy cổ chân phải như bị nứt cả xương ra vậy, ở đó vẫn còn hằn rõ vết tím thâm của năm ngón tay. Anh với tay mở chiếc tủ gỗ nhẵn nhụi lấy ra một bộ quần áo chẳng biết mới hay cũ rồi tập tễnh bước vào nhà tắm. Cử chỉ thành thạo dứt khoát như thể đây chính là nhà anh ....thì đã từng là thế còn gì.

Xong xuôi đâu đấy, Taehyung lại đứng ngắm nhìn bản thân mình trong chiếc gương bị vỡ chỉ còn xót lại một mảng, nhìn thật khiếm khuyết đến tội nghiệp, y như tâm hồn của anh, vỡ nát đến thương tâm.

Nhưng Taehyung đã tập làm quen với cảm giác chán ghét đang tràn lên trong thân thể này từ lâu, chỉ là vẫn không sao mà quen nổi với sự sợ hãi đó. Cũng lâu rồi đấy, anh mới lại phải nếm trải nó một lần nữa, Taehyung tự cười nhạo bản thân vì không biết lúc đó Jungkook đã nhìn ra cái bộ dạng gì của anh rồi. Cũng chẳng còn quan trọng, nếu đó là cái giá phải trả của anh, thà cứ để cậu thỏa mãn hành hạ anh lần này, rồi anh sẽ thoát ra được cái bóng tội lỗi đó mà tự biết yêu thương mình hơn...phải không?

Chỉ Cần Là AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ