Quả thật Taehyung rất mong Jinhyung có thể ở cạnh mình vào lúc này, nhưng anh biết bản thân đã đủ khiến anh ấy phiền phức biết bao. Anh không thể giống như một đứa trẻ, không thể bám vịn vào sự trông chờ ít ỏi đó mãi được. Nên tự mình gặm nhấm nỗi đau, chính là cách mà anh đang làm.Taehyung một mình ngồi bó gối trên sàn lạnh mà đưa ánh mắt trống rỗng nhìn ra thành phố. Bên cạnh là một chai vang đỏ khua dở, cũng không biết tên là gì.
Cả căn phòng tầng 63 chỉ có duy nhất nguồn sáng phía bên ngoài từ những tòa nhà cao tầng hắt vào. Cũng là thứ duy nhất có thể soi sáng mờ mờ trên khuôn mặt đẹp đẽ của Taehyung.
Anh cứ ngồi đó, lặng yên cô độc trong bóng tối, tò mò tự hỏi thế giới lấp lánh ngoài kia có mệt mỏi với lớp mặt nạ giả tạo của nó hay không đây?Anh thấy mình chẳng khác nào một kẻ bị tù túng, vừa bị ép buộc, lại vừa tự nguyện bị giam cầm. Phải rồi, là không nỡ lòng mà thoát ra. Taehyung tự nghĩ, nếu anh có đủ dũng khí để bỏ rơi Jungkook lần thứ hai , thì chắc chắn trong phần đời còn lại, người mang tên Kim Taehyung đó sẽ không thể đánh đàn violin, cũng không thể thổi saxophone, không thể mỉm cười mà trồng hoa oải hương được nữa.
...có thể anh vẫn sẽ sống như một kẻ bình thường, kiếm tiền, lấy vợ, sinh con....
...Và chấp nhận làm một cái xác mục rỗng không còn tâm hồn.
Đưa chai rượu lên môi nhấm nháp, Taehyung nhắm mắt bật cười.
Thật sự không thể đâu.
Nếu sống một cuộc sống như vậy, anh sẽ chỉ làm khổ thêm cuộc đời của những người vô tội khác, giống như đã làm khổ Jin hyung vậy.Vậy nên chỉ có lựa chọn duy nhất, chỉ còn lựa chọn duy nhất đó mà thôi.
Cái tên Jungkook xuất hiện trong tâm trí mù mờ của anh lần nữa.
Và mỗi lần như vậy, Taehyung lại bất giác đưa tay sờ lên cổ mình, như tìm kiếm sự sót lại ít ỏi của một minh chứng, một minh chứng cho tình yêu của anh. Một sự ủng hộ nhỏ nhoi cho quyết định chọn lựa của anh.Nhưng lần nào cũng vậy, đều là sự hụt hẫng truyền đến từ lòng bàn tay.
Đều chẳng còn gì cả.Hụt hẫng tựa như việc Jungkook đã dễ dàng gạt đi những ân ái điên cuồng bên anh kể cả cậu có coi việc đó là một sự trừng phạt dơ bẩn đi nữa. Taehyung vẫn không thể tin rằng ngay ngày hôm sau cậu có thể nhẹ bâng nói lời yêu thương với một người khác ngay trước mắt mình như vậy.
Lại nhấp thêm một ngụm nữa, và sự choáng váng nơi đầu óc phủ đầy lấy tâm trí Taehyung. Anh co gối lại sâu hơn mang ánh mắt mờ mịt xuyên đi trong màn đêm dày đặc phía bên ngoài, màn đêm đằng sau những ánh đèn diễm lệ ở nơi kia.
-" Taehyung! "
Suýt chút nữa chai rượu quý giá của Seokjin đã tuột khỏi tay anh. Taehyung cầu mong cho người vừa gọi tên anh cũng chính là hyung ấy. Anh quay đầu lại, nheo mắt nhìn bóng đen đang chầm chậm tiến về phía mình.
Nguyện cầu của Taehyung chưa bao giờ có thể trở thành thành hiện thực cảKhuôn mặt đó dần lộ ra dưới ánh sáng mờ ảo, và Taehyung có thể nhìn rõ những đường nét ấy hơn bất kì ai.
Tại sao Jungkook có thể tới được đây cơ chứ? Anh chợt cảm thấy rùng mình vì nghĩ Jungkook cứ như một bóng ma vậy. Ngạc nhiên rằng trước đây anh chưa bao giờ có cảm giác đó. Chưa bao giờ có.
![](https://img.wattpad.com/cover/207880790-288-k971471.jpg)