blood, sweat and tears

2.2K 124 1
                                    

Jungkook thản nhiên vòng tay anh qua cổ mình, ôm lấy eo của Taehyung mà dìu anh lên bậc thềm, rồi để anh ngồi xuống chiếc xe lăn vừa được kẻ hầu mang tới. Trước bao nhiêu là ánh mắt tò mò lắm thị phi, cậu ung dung đẩy thẳng xe lăn vào trong sảnh.
Taehyung từ đầu đến cuối không có bất kì một sắc thái biểu cảm hay cử chỉ hoạt động gì, ánh mắt tối đen giấu sau những sợi tóc mai dài chẳng biết hướng tới một điểm nhìn vô định nào giữa muôn ngàn thứ trong đám đông kia.
Kẻ khác tưởng như anh không để ý, cũng không biết anh có nghe thấy những lời bàn tán hay ho mà họ đang nói hay không. Chỉ chắc một điều , rằng chẳng ai có thể dời mắt khỏi tạo vật đẹp đẽ trước mắt. Một bông hoa đỏ thẫm yêu kiều kiêu sa, bên dưới sự ngọt ngào kia, lại không biết có bao nhiêu là gai nhọn.
Jungkook mỉm cười hài lòng khi chứng kiến một trận rung chuyển trước mặt. Nhìn xuống bóng người vẫn lặng im ngồi trong lòng mình, cậu có cảm giác thành tựu ghê gớm. Nắm giữ được Taehyung trong tay, như nắm giữ một báu vật độc nhất, thứ mà cả thiên hạ chỉ có thể thèm muốn mà không thể có được, phải, là không bao giờ có được. Đó chính là sự thống khoái tột cùng, cảm giác như đứng trên cao mà nhìn xuống quả không tệ. Cả cảm giác ngồi xem kẻ khác diễn tuồng nữa, cũng rất vui. Tuy nhiên, thứ làm Jungkook thấy thú vị và tò mò hơn hết chính là phản ứng của anh trai mình. Đã từng khóc lóc cầu xin không muốn quay lại như vậy, để xem anh sẽ khiến cậu hối hận như thế nào đây.

-" ôi trời, Taehyung, là Taehyung đúng không? Cô nhớ con quá con trai, con bỏ đi đâu suốt 4 năm qua vậy hả? chân con làm sao thế này? Là kẻ to gan nào dám khiến con bị thương như vậy?"
Jeon Bohaen một thân váy đỏ bắt mắt ôm lấy dáng hình quý phái, bà ta vừa thấy Jungkook và Taehyung tới cửa đã vội chạy ra rồi ôm chầm lấy anh . Từng đường nét thuận mắt trên gương mặt kia méo xệch, nhăn nhúm, ai nhìn vào cũng thấy rõ sự xúc động và thương xót thành tâm...nhưng ai không bao gồm tất cả.
Taehyung nhìn người đàn bà xa lạ đang bám lấy cánh tay mình, một chút rờn rợn nâng lên trong cuống họng, tự nhiên anh thèm một ly whisky ghê gớm. Taehyung man mác nhớ đến vở kịch mình từng viết khi trước, trong đó nhân vật chính đã nói dối rằng mình bị mất trí nhớ, để khỏi phải bị bọn cặn bã làm phiền. Bây giờ anh có nên áp dụng thử hay không...
....đùa thôi....

-" cô Bohaen, để cô phải lo lắng rồi, con không sao đâu... "

Vẽ nên môi nụ cười hoàn hảo nhất, Taehyung đưa tay gỡ bàn tay kia khỏi vai mình. Anh nghiêng đầu ngắm nhìn con người này ,dịu dàng cất tiếng...

-" ...4 năm con đi vắng, vì lo lắng cho con mà cô đẹp lên nhiều đó. "

Jeon Bohaen chợt thấy da mặt tê rần rần, nhưng lớp phấn dày cùng với kinh nghiệm diễn xuất lâu năm đã ngăn không cho nó đỏ lên quá lộ liễu. Con người đáng ghét này luôn mang cho kẻ khác cảm giác không thể nắm bắt, vô cùng khó chịu. Bản chất của Jeon Bohaen lại càng khiến bà ta cay cú hơn, nhẹ nhàng thu tay lại, Bohaen mỉm cười nhìn Taehyung, cơ mặt giãn ra như thể coi đó là một lời khen ngợi. Tay đưa xuống vuốt ve cổ chân băng bó của anh.

-" To gan thật, dám làm Đại thiếu gia Jeon thị bị thương, Taehyung, con có thể nói cho cô biết là ai làm chuyện này không? " _ con có dám nói không?

-" là tôi làm đó, có vấn đề gì sao? "

May mắn là anh ngồi quay lưng lại với Jungkook, nên anh không thể nhìn thấy nụ cười nửa miệng của cậu, nụ cười mang hằng hà sa số những cám dỗ, lẫn những thỏa mãn đầy tội lỗi. Còn với Jeon Bohaen, với tất cả những kẻ đang chứng kiến, nó lại giống một thứ chứa đựng sự ngông cuồng đến đáng sợ.
Một nhịp trống rỗng khiến trái tim Taehyung thắt lại, có lẽ là như thế ,có lẽ anh phải tập làm quen, với một Jeon Jungkook hoàn toàn khác biệt.

Chỉ Cần Là AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ