_ 6 _

919 164 17
                                    

Hình như là anh hiểu sai gì đó rồi. Không phải 'bắt', là 'đưa' hả?

"Con xin lỗi."

Naib thu dao lại trong tích tắc, đầu óc bắt đầu nghĩ đến việc quỳ xuống. Dù sao thì phá vườn cảnh của Người tội cũng đủ lớn, nhỡ đâu bị ép trồng lại chịu không có nổi đâu...

Con mắt trôi nổi trong bọc vàng nhìn rồi nhìn, cứ như đứng hình ngạc nhiên của con người ấy. Nhân loại này có vấn đề thật, nó cắt đứt hết cây rêu quỷ, còn giấu dao làm gì.

[Ngươi, phế phẩm.]

"Vâng."

[Ngồi đi.]

Người đưa tay chỉ cho Naib chiếc ghế đối diện mình. Có vẻ không tính trách phạt lắm.

Anh cũng cảm thấy thế, cơ mà nghĩ đến việc ngồi lên ghế này căng thẳng quá.

Nó làm bằng xương, có vẻ là xương của nhân loại vì anh thấy nguyên cái sọ nhỏ của đứa trẻ tầm mười lăm, mười sáu tuổi kìa. Và nó cũng quá cao nữa, thiết kế chân đã trên hông anh rồi, lại không có thanh ngang ở giữa làm đệm.

Naib loay xoay không biết làm sao mới tốt. Đang định kiểm tra xem Người có tức giận không thì đột nhiên thấy một cái xúc tu quấn quanh eo, nhấc cả người lên.

"Ah..."

Tình huống này không mới, chỉ là nhẹ nhàng hơn một chút. Cái tua này là của Thần, từ ống tay áo mà ra khiến anh thắc mắc. Không phải Người có tay sao? Giờ lại thành vật đưa anh lên ghế.

"Tạ ơn Người."

Naib ngồi trên đống xương sườn mà căng thẳng. Rợn tóc gáy quá.

Người thu tua lại. Nhìn tên nhân loại phế phẩm bị đám nhớt từ rêu quỷ và chất dịch trong dính lên khắp cơ thể mà cứ không yên ổn. Nó ngọ ngậy như đám sâu khổng lồ non ấy.

[Bỏ mũ áo ra.]

Nhân từ nhắc nhở nó vì cái mũ xanh đang che gần hết tầm nhìn, sẽ khó chịu nếu cứ để như thế.

Còn Naib hiểu nhầm ý Người là không muốn để anh trùm mũ giống Người. Vậy nên anh kéo xuống, để lộ khuôn mặt và mái tóc dài màu nâu.

Đôi mắt xanh của anh trở thành một loại màu sắc tươi sáng nhất ở nơi này. Bây giờ đang chăm chú quan sát Người rót một thứ nước màu đen đen vào tách sứ vàng như bị bào mòn bởi thời gian.

Sau đó, Người định đặt trên bàn gần anh, lại cảm thấy nhân loại này tay ngắn, với chưa tới nên dứt khoát đưa cho Naib.

[Của ngươi, cầm đi.]

Anh nhanh chóng cầm luôn không chần chừ. Có lẽ đây là một loại trà của Người, chỉ tiếc là có mùi thật giống như máu tanh và rơm cháy vậy...

"Cảm ơn Người."

Cứ cầm rồi đặt trên đùi. Anh ngồi lặng ra nhìn vị thần đối diện mình.

Người đang nhắm mắt tĩnh dưỡng à? Mấy con mắt đỏ bị khép lại sẽ chìm trong bóng đêm khiến anh thấy lạ quá.

Cứ tiếp tục ngồi lâu đến mức anh muốn ngủ, quần áo bị ướt dính vào cơ thể hơi khó chịu và cảm giác hơi lành lạnh giữ anh thanh tỉnh lâu hơn một chút.

(Hoàn)[HasNaib] Dancing with GodNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ