- Linh....Linh về rồi..
Bàn tay rộng đầy đất của anh vội nắm lấy tay tôi, khóe miệng rất nhanh liền kéo lên một nụ cười, nụ cười mà suốt bốn tháng qua không lúc nào là tôi không thấy nhớ. Tuy bị đám râu rậm rạp che khuất nhưng chẳng hiểu sao lại khiến tôi thần người cảm giác được thần thái cao ngạo ẩn sâu bên trong nó, thần thái của một người cầm quyền, có tiền có thế.
Cười híp mắt, tôi cũng đưa tay nắm chặt lấy tay anh, nhỏ nhẹ nói.
- A Sơn, có nhớ em không, có nhớ em không thế.
Sau khi tôi nói xong, Lưu Sơn chẳng cần suy nghĩ đã gật đầu luôn, ánh mắt vui sướng hiện lên nhưng tia sáng lấp lánh, đôi mắt đen láy sâu hun hút nhìn tôi không chớp, vui sướng như đứa trẻ được cho kẹo, nói.
- Nhớ... lúc nào cũng nhớ. Nhớ... nhớ Linh lắm.
Nhìn anh như thế, tôi đau lòng lắm, đau đến mức muốn phát khóc nhưng vẫn phải cố dằn lại, ngó vẫn chưa thấy ba về liền kéo anh đi về phía căn nhà hoang trước kia, chun mũi lắc đầu.
- Anh thối muốn chết rồi... em dẫn anh đi tắm nhé... Tắm xong sẽ được mặc quần áo mới, em mua cho anh mấy bộ rồi đấy.
Lưu Sơn chẳng quan tâm đến lời nói ấy của tôi, vẫn cười khi khì đi bên cạnh tôi, ngó nghiêng không thấy ai đi qua thì đưa tay luồn qua cổ áo tôi nắm lấy bầy ngực bóp nhẹ, miệng không ngừng kêu.
- Linh.... mềm, mềm lắm... Sờ nhé.
Hai má tôi nóng ran theo câu nói của anh, trong người bắt đầu thấy có chút khó chịu như có hàng nghìn con kiến bò qua, dịch người tránh né, nhỏ giọng nịnh nọt.
- Được rồi, anh buông tay ra đi... Người ngoài nhìn thấy họ lại cười cho đó.
- Nhưng... mềm... anh nhớ... nhớ lắm.
Nhìn Lưu Sơn phụng phịu như một đứa trẻ, tôi chỉ biết thở dài thườn thượt, cố gắng lắm mới không thể đánh anh một trận, nhẹ giọng xuống lần nữa.
- Xíu nữa vào nhà được không, bây giờ đang ở ngoài đường, anh muốn để người ngoài nhìn thấy...( nói đến đây, tôi đỏ bừng mặt, lí nhí)... Muốn để họ nhìn thấy mềm mềm à.
Nghe thấy tôi nói vậy, anh dường như cũng đã hiểu được nên hốt hoảng vội vàng rút tay ra, quay người đảo mắt nhìn khắp xung quanh không thấy ai thì mới lại cười hì hì, gãi đầu mấy cái.
Hai người chúng tôi đi mất một đoạn cũng tới được căn nhà hoang trước kia bố tôi đã sửa lại, thắp chiếc đèn dầu được đặt ở trong chiếc chõng tre lên, không gian tối mờ có ánh sáng cũng bắt đầu hiện rõ. Mọi thứ trong nhà vẫn như thế, chiếc tủ quần áo cũ kĩ vẫn im lìm ở đó, bên trong là bộ quần áo tôi lấy của bố cho Lưu Sơn mặc hôm bữa. Lại nhìn về phía giường, thấy chiếc chăn của anh lộn xộn ụ lên một đống, mùi hôi đến kinh khủng, tôi ngập ngừng.
- Anh... anh ngủ ở đây ư... từ bao giờ thế.
Lưu Sơn không trả lời tôi, vẫn lóng ngóng cởi cúc áo thứ 2 của tôi xuống luồn tay vào bên trong, đến khi bàn tay to lớn chạm vào được chỗ cần chạm mới mở miệng đáp trả.
BẠN ĐANG ĐỌC
Yêu người điên - Lê Tuyết
Short StoryMối quan hệ giữa người với người. Trong tình yêu giữa hai trái tim hòa chung nhịp đập. Ân oán cá nhân, gia đình, từ yêu sinh hận. Dù trong hoàn cảnh nào tình người luôn luôn tỏa sáng.