"Chết rồi? Đùa ta sao?"
Vị tiên nhân vừa đưa ngụm rượu vào miệng liền ngay lập tức bị cái tin không mấy tốt lành kia ép phải phụt ra. Nàng dùng tay áo chấm chấm chút rượu đọng lại nơi chiếc cằm thon nhỏ rồi ho sặc sụa tới mức đỏ cả mặt.
Đối diện nàng là một vị nam tử vận hồng y đẹp kinh diễm lòng người, đang rất ung dung mà thảy hạt đậu phộng vào miệng, biểu tình quan sát như đang xem kịch vui.
Chỗ bọn họ đang thưởng mỹ tửu là dưới một gốc cây anh đào đã vạn năm, từng cánh đào rơi tạo nên một tấm thảm hồng nhạt mềm mềm ngọt ngọt, hương rượu thoang thoảng trong hương hoa đào dịu ngọt, càng dễ làm say đắm lòng người.
"Hoa Lộng Ảnh. Ta nói ngươi, cái gì cũng cần bình tĩnh."
Nói rồi còn nhai nhóp nhép hạt đậu vừa đưa vào miệng. Y như nằm như ngồi trên ghế dài, tay gác một bên thành ghế trông không có chút đứng đắn nào. Thêm miếng vải đen che khuất một bên mắt, hồ điệp như có như không quẩn quanh trong cánh tay làm tăng thêm vẻ tiên nhân của hắn.
"Hoa Thành. Không phải bản tiên tử ta chê ngươi ngu ngốc, nhưng ngươi cai quản Minh giới, một người như hắn chết đi ngươi còn không biết?"
Trong thiên hạ vạch rõ ràng tam giới: thiên thượng, nhân gian và minh giới. Vốn dĩ thiên địa tuần hoàn thời gian biến đổi, tam giới này vẫn giữ mối quan hệ hòa hợp. Tỉ như hai vị đang uống rượu thưởng hoa này chẳng hạn, vị nữ nhân mang danh xưng Hoa Lộng Ảnh kia dung mạo bất phàm là thượng tiên của Thiên giới, còn vị hồng y mỹ nam tử kia, với dáng vẻ cà lơ phất phơ của hắn không nghĩ lại chính là Minh chủ Minh giới Hoa Thành.
"Bây giờ làm sao? Không có hắn làm sao huynh đệ kia trở về?"
Hoa Lộng Ảnh xem như lấy lại bình tĩnh, vươn tay rót một ly rượu an nhàn thưởng thức. Nàng chép miệng, quả nhiên rượu của người cai quản thập lý đào hoa danh bất hư truyền, vừa thơm vừa nồng, say mà không say. Hoa Thành nâng mắt nhìn nàng đã uống tới hai má hồng lên biểu cảm đầy thưởng thức liền nghĩ tới vị ở nhà, so với một người ôn nhu như y quả thật nàng làm tiên quá dễ dàng, người đó của hắn ba lần phi thăng không thành đó nha. Chống cằm thư thả mở lời.
"Tìm người khác."
Hoa Lộng Ảnh như bắt được trọng điểm, ngẩng đầu nhìn hằn chằm chằm. Ý chính là, ngươi nói ai?
"Không phải người nhân gian đi qua sông Vong Xuyên, qua cầu Nại Hà để rơi vào kiếp luân hồi sao?"
Nàng như thanh tỉnh như mơ hồ mà suy nghĩ. Con người trải qua luân hồi, nếm trải thất tình lục dục như một sự trừng phạt của trời đất. Lần này muốn tiếp tục chỉ có thể chọn ra trong vạn kiếp luân hồi của hắn mà chọn ra một kiếp mang nặng nhân duyên nhất đưa tới đây. Trong khi nàng còn đang hoang mang với lời nói của mình, một bên Hoa Thành đã hoa hoa lệ lệ lấy ra một cái gương. Đáng quan tâm là, nó không soi rõ gương mặt đẹp như tạc của chủ nhân nó, mà nó soi rõ cảnh tượng nhân gian.
Gương của Minh giới quả nhiên là đồ tốt. Hoa Lộng Ảnh nhìn chép miệng. Nàng nhanh chóng chú ý đến một người, ra vẻ chống cằm suy nghĩ rồi chỉ chỉ:
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] [HOÀN] Vạn Kiếp Luân Hồi Vạn Kiếp Vương.
FanfictionÁi tình như mộng, tương tư như ảo. Ta vì người mê luyến khúc tình tan. Bỉ Ngạn tương tư chờ người vạn kiếp. Vạn Kiếp Luân Hồi Vạn Kiếp Vương. Tất cả đều là hư cấu không liên quan đến người thật. Ai không thể đọc xin đừng tự làm phí thời gian.