Minh Hoàng sơn trang một màu trắng xóa từ ngoài vào trong, từ màu trắng của tuyết xen lẫn từng dải lụa tang thương. Hôm nay nơi này làm lễ tế hơn một trăm vong linh huynh đệ Minh Hoàng.
Chật vật mang thân thể như ngàn vạn kinh mạch đều đã đứt, y còn phải điều dưỡng nửa năm mới có thể dùng nội công. Hàn Nhược Tuyết nói, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, tương lai còn dài không cần quá gấp gáp. Nhưng nàng đâu biết, vận mệnh an bài y chỉ còn sống được vỏn vẹn một năm. Không gấp sợ không nhìn thấy ngày hoàn thành đại nghiệp.
Khung cảnh vương chút buồn tang thương khiến y khó chịu.
"Tháo hết xuống cho ta."
Giọng y gằn xuống, người trước kẻ sau nhìn y ngơ ngác không nói nên lời. Nhưng lệnh của trang chủ họ chỉ có nghĩa vụ hoàn toàn thực hiện, ngay cả việc chất vấn cũng không được phép.
Y đi gần lại linh đường, quỳ xuống. Đầu gối va chạm với nền đất tạo ra một tiếng động nhẹ, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ tác động tới người xung quanh. Động tác đồng loạt dừng lại, quỳ xuống theo y.
"Ta, lấy thân phận là Thái tử Liên Hoa Bắc Đường Mặc Nhiễm thề trước vong linh của hàng trăm huynh đệ đã ngã xuống, nhất quyết san bằng Phùng Nguyên, khôi phục Liên Hoa, báo thù rửa hận."
Tiêu Chiến rút từ lưng áo ra một thanh đoản kiếm sắc nhọn kiên định cứa một nhát thật sâu vòng lòng bàn tay trái, máu chảy ra tý tách từng giọt. Dòng máu đỏ tươi mang mùi tanh nồng hòa xuống nền đất như tượng trưng cho lời thề linh thiêng nhất của hoàng tộc Liên Hoa. Y cúi đầu trước linh đường rồi đứng dậy. Kể từ đó, nụ cười tươi sáng mà họ luôn thấy trên gương mặt trang chủ hoàn toàn biến mất.
Phùng Nguyên từ ngày hôn lễ bất thành đã qua nửa năm nhưng chuyện đó vẫn trở thành trò vui cho thiên hạ. Nói cái gì, lập một nam nhân làm hoàng hậu, cuối cùng không phải cũng chỉ lợi dụng y để củng cố ngôi vị hay sao? Một vài người lại truyền lại cái cảnh mà họ tâm đắc nhất suốt một kiếp nhân sinh, một thiếu niên xinh đẹp như ngọc cô độc bước giữa làn sương sớm mờ ảo, y vận hồng y không biết là thần tiên trên trời hay tu la địa ngục, chỉ biết người nhìn thấy cảnh đó đều ghi khắc tới tận tâm can.
Có kẻ còn cả gan hoạ lại cảnh đó, để bức tranh "hồng thiên nhân" này lưu truyền qua hàng nghìn thời đại, gắn với hàng nghìn sự tích truyền kỳ. Bức tranh này nghe nói lửa vào không cháy, nước vào không ướt, lại không bị thời gian bào mòn, người ta truyền tai vị họa sư họa tranh này chết đi nhưng vẫn luyến tiếc cảnh cũ liền đem hồn phách trấn giữ vạn năm.
Đó đều là câu chuyện của rất nhiều năm sau. Minh Hoàng sơn trang qua nửa năm chuẩn bị thương thảo kế sách cùng trang bị vũ khí lương thực chỉ đợi ngày thực hiện thảo phạt Phùng Nguyên.
Toàn bộ sơn trang tề tựu đông đủ, hôm nay là ngày Thái tử Liên Hoa xuất quan. Y vào đó đã nửa năm, bên ngoài đều do một mình Hàn Nhược Tuyết chủ trì đại cục, nói qua nói lại, cái danh hiệu Chiến thần Phùng Nguyên đâu phải để nói cho vui, Phùng Nguyên này nàng đấu với ai cũng có thể nắm chắc phần thắng, duy chỉ có một mình Vương Nhất Bác có khả năng khiến nàng hao tâm tổn sức nhiều như vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] [HOÀN] Vạn Kiếp Luân Hồi Vạn Kiếp Vương.
FanficÁi tình như mộng, tương tư như ảo. Ta vì người mê luyến khúc tình tan. Bỉ Ngạn tương tư chờ người vạn kiếp. Vạn Kiếp Luân Hồi Vạn Kiếp Vương. Tất cả đều là hư cấu không liên quan đến người thật. Ai không thể đọc xin đừng tự làm phí thời gian.