Trong lúc thay y phục, Tiêu Chiến mới phát hiện trên ngực mình có chứa một vết sẹo. Căn cứ theo độ dài thì có lẽ là do kiếm gây nên, nhưng không còn mới, chắc cũng đã ba hay bốn năm rồi. Nhưng vốn thân thể này bị truy sát nên y không nghĩ nhiều, nhanh chóng mặc y phục.
Chậc, sao rườm rà thế này.
Nhìn từng lớp y phục dày cộp mặc trên người Tiêu Chiến không ngừng cảm thán. Không phải chưa từng mặc kiểu y phục này, trước đây khi Tiêu Chiến đóng phim cũng đã mặc qua phục trang nhiều lớp nhưng đây là phải mặc mỗi ngày nha.
Tiêu Chiến khoác trường bào màu đen đỏ, tóc được buộc bằng một dây vải đỏ tươi vấn cao. Dáng người tuyệt mỹ cân đối cùng gương mặt này quả thật trở thành thịnh thế mỹ nhan. Thân thể này vốn dĩ gầy yếu nhợt nhạt, được Tiêu Chiến bồi dưỡng vài ngày liền hồng hào đẹp lên không ít. Phải nói cái Tiêu Chiến ưng nhất của thân thể này chính là y đặc biệt trắng. Hài lòng nhìn mình trong gương, y bước ra bên ngoài.
"Nhiễm nhi. Xong rồi sao?"
Vương Nhất Bác đợi bên ngoài từ lúc nào, hắn vươn tay vén lại chút tóc rối đang lòa xòa trước mặt y mỉm cười ôn nhu. Tiêu Chiến có chút thụ sủng nhược kinh, y đã sớm tính ra, cái gì mà không có dã tâm vương quyền, người này nhân trung long phụng không sớm thì muộn cũng đăng cơ.
Hắn đưa tay vào tay áo rút ra một cây hắc phiến đưa cho Tiêu Chiến, y cũng vui vẻ nhận lấy. Người này với anh không có ác ý, nhưng thân thể này rõ là tự có phản ứng với hắn, tránh như tránh tà. Hoa Lộng Ảnh đứng phía sau thật muốn trở về thiên giới. Tại sao một tiên tử như nàng lại cô đơn giữa nơi phong trần đầy rẫy cạm bẫy làm nàng tức chết này?
Phùng Nguyên sau khi đánh chiếm được Liên Hoa liền lớn mạnh, hoàng thượng buông bỏ triều chính nhưng Phùng Nguyên không thiếu người tài. Thái tử Phùng Nguyên vốn tư thông hơn người, nhìn xa trông rộng lại thêm chính pháp an dân mà Vương Nhất Bác đề ra mang lại cho Phùng Nguyên sự hưng thịnh mà nhị quốc còn lại luôn thèm khát.
"Đẹp quá."
Tiêu Chiến dù cảm thấy không cam tâm việc mình đột nhiên bị ném tới nơi này nhưng chuyện đã rồi, nơi này lại đẹp như vậy, đồ ăn lại ngon như vậy, không biết hưởng thụ không phải là một sự hoang phí hay sao.
Chống cằm suy nghĩ một hồi tự cho là đúng liền kéo Vương Nhất Bác từ nơi nọ tới nơi kia, ăn hết cái này đến cái khác, mà suốt dọc đường Vương Nhất Bác rất an tĩnh mặc y như vậy, chỉ là thâm tâm hắn cảm thấy rất vui. Cái mà hắn không thiếu nhất chính là tiền, mua vài ba gian hàng cũng là quá bình thường đi.
"Nhiễm nhi. Mang cái này vào."
Nhất Bác vươn tay đưa khăn che mặt cho Tiêu Chiến. Y nhìn tấm vải trắng tinh mong manh trước mặt rồi nhìn hắn nhíu mi thật sâu. Thấy người không phản ứng, hắn trực tiếp đeo lên cho y, xúc cảm lạnh lẽo từ tay hắn truyền lên gương mặt Tiêu Chiến làm y nhanh chóng rụt đầu lại.
"Ta.. ta tự làm."
Vương Nhất Bác buông tay để Tiêu Chiến tự đeo khăn. Ánh mắt hắn liếc qua một vòng, Mặc Nhiễm của hắn xinh đẹp như vậy trên đường không biết thu bao nhiêu ánh nhìn ong bướm rồi. Hắn quét mắt chán ghét.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] [HOÀN] Vạn Kiếp Luân Hồi Vạn Kiếp Vương.
FanfictionÁi tình như mộng, tương tư như ảo. Ta vì người mê luyến khúc tình tan. Bỉ Ngạn tương tư chờ người vạn kiếp. Vạn Kiếp Luân Hồi Vạn Kiếp Vương. Tất cả đều là hư cấu không liên quan đến người thật. Ai không thể đọc xin đừng tự làm phí thời gian.