Ngũ vị nhân gian ta cùng người mới trải qua một nửa. Chặng đường còn lại chỉ là cầu độc mộc mình ta đi. Nếu trên đời này thật sự có thứ gọi là vong tình thủy. Liệu có thể nào xóa bỏ mối tình kéo dài đã vạn năm? Từ tình yêu mà chuyển sang thù hận, hay người vì yêu hắn mới đem hắn khắc vào tận tâm can, nhân danh thù hận theo người đi vạn kiếp, để rồi vạn kiếp luân hồi vạn kiếp vương?
Tiêu Chiến là kẻ vốn không thuộc về không gian này, trong một khắc liền trở thành trò đùa của tạo hóa, thù hận giữa Vương Nhất Bác và Bắc Đường Mặc Nhiễm hai người họ căn bản với y không chút liên quan, cuối cùng lại vì một lần gặp gỡ mà bị ép phải đi giữa tình yêu và thù hận. Tiêu Chiến đến đây như thiếu niên bạch nguyệt quang không chút tơ hận với đời, nhưng hắn lại đem y chiều hư rồi sau đó giẫm đạp, đã có lúc y cảm thấy thật sự lo sợ, nếu một khoảnh khắc y tỉnh dậy thấy được hết thảy chỉ là một giấc mộng nhân sinh, biết được đoạn tình cảm của hắn dành cho y chỉ là lâu đài bọt biển được xây dựng do giả tưởng của mình, lúc đó y sẽ ra sao?
Thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Hôm nay vừa vặn là ngày đại hôn của Vương Nhất Bác. Vốn đã an vị trong một khách điếm xa hoa bậc nhất kinh thành, khách điếm này cũng là một gia sản nho nhỏ của Minh Hoàng sơn trang. Đã có lúc y nghĩ tới việc mình trở thành trang chủ Minh Hoàng sơn trang chỉ là hình thức, ngoài việc ngồi nghe và gật đầu dường như y không còn việc gì khác, tất cả sự vụ quan trọng đều được Hàn Nhược Tuyết lo liệu ổn thỏa sau đó mới đưa lên cho y xem qua. Mà Hàn Nhược Tuyết đã thụ lý, vốn là không còn cần phải xem lại.
Một năm qua, việc làm ăn của Minh Hoàng sơn trang càng ngày càng mở rộng, binh lính chiêu mộ được ngày càng nhiều, binh khí cũng không cần phải bàn đến. Chỉ riêng thanh đoản kiếm mà Tiêu Chiến từng nhận được cũng đủ chứng minh chất lượng của từng loại ở đây. Và không biết làm cách nào, Hàn Nhược Tuyết lại có thể đưa trang chủ Minh Hoàng sơn trang tham gia đại hôn hoàng tộc, nơi vốn chỉ dành cho quân thần triều đình.
Nhưng việc đó dù cho y có hỏi tới thì câu trả lời cũng chỉ là, trang chủ đừng lo, thuộc hạ đã an bài ổn thỏa.
Ngồi trước gương đồng y chợt nhận ra, hôm nay là y tham gia hôn lễ của Vương Nhất Bác, nhìn hắn và thê tử bái đường, mà người cùng hắn bái đường lại không phải là y.
Bắc Đường Mặc Nhiễm, đây không phải là điều ngươi muốn sao? Nhìn người mình yêu trở thành phu quân của người khác, rất dễ chịu sao?
Tận sâu trong chiếc rương gỗ màu nâu đỏ, Tiêu Chiến đem ra một bộ hồng y, là bộ y phục Tiêu Chiến mặc khi tham gia đại hôn của tỷ tỷ. Y vuốt nhẹ bộ y phục, trên đây dính máu của tỷ tỷ và cả của Vương Nhất Bác, khi y dùng thanh đoản kiếm đâm vào mắt của hắn.
Khoác lên người bộ y phục thêm một lần, tâm tình y như phiêu du trở về quá khứ, dường như y cảm nhận được mùi đàn hương thoang thoảng, mùi hương quen thuộc mà y đã từng có được.
Đã từng...
Sau hôm nay hắn vĩnh viễn sẽ không còn là của y nữa. Dù có, thì người mà hắn yêu cũng là Bắc Đường Mặc Nhiễm. Mà y chỉ là một thế thân, lấy tư cách gì để tiếp nhận đoạn tình cảm này. Một dòng nước ấm áp lăn xuống hai gò má tinh tế, Tiêu Chiến lại khóc rồi, không phải đã từng hứa sẽ không bao giờ khóc vì hắn nữa hay sao.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] [HOÀN] Vạn Kiếp Luân Hồi Vạn Kiếp Vương.
FanficÁi tình như mộng, tương tư như ảo. Ta vì người mê luyến khúc tình tan. Bỉ Ngạn tương tư chờ người vạn kiếp. Vạn Kiếp Luân Hồi Vạn Kiếp Vương. Tất cả đều là hư cấu không liên quan đến người thật. Ai không thể đọc xin đừng tự làm phí thời gian.