Chương 18.

1.2K 148 17
                                    

Trong Thần vương phủ có một vị thần y vang danh thiên hạ, trên đời không có loại độc nào mà nàng không giải được, không có loại bệnh nào nàng không chữa được. Cho đến khi nàng nhìn thấy dị trạng của hắn.

Trên đời này chỉ có thất huyết linh lung là nàng giải không được. Vậy là nàng theo hắn.

Nàng tính tình kỳ quái, y thuật cao minh nhưng chữa hay không còn tùy tâm trạng.

Quan viên triều đình, không chữa.

Loạn thần tặc tử, không chữa.

Ác bá sơn tặc, không chữa.

Người không thuận mắt, không chữa.

Nàng từng nói với Vương Nhất Bác có thể chữa mắt cho hắn, để mắt trái của hắn có thể nhìn thấy trở lại.

Hắn từ chối. Vì đây là y gây ra cho hắn. Hắn muốn y đền cho hắn, cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh trở thành con mắt thứ hai của hắn. Nhưng mà, chỉ sợ y không nguyện ý. Bởi y từng nói với hắn, lần sau gặp lại, chính là kẻ thù.

Năm đó Liên Hoa diệt vong, triều đình chỉ có một vị tướng quân phản đối kịch liệt, cuối cùng bị tước quân quyền, khép vào tội mưu phản, tru di tam tộc. Mà vị tướng quân đó, vừa vặn là phụ thân của Lãnh Huyền Sương. Vị phi tần nhận nuôi nàng năm đó nhi nữ ra đời không may chết yểu, nàng được vị ma ma trong phủ tướng quân cứu sống mang đến, nói là bà ấy nhặt được. Hậu cung hiểm ác, nếu nữ nhi sinh ra đã chết chính là điềm xấu, trong lúc Lãnh Dực muốn đánh chiếm Liên Hoa mà xảy ra chuyện này, e rằng khó thoát tội khi quân. Vậy là vị cung phi nhận nuôi nàng.

Nàng cùng Vương Nhất Bác thanh mai trúc mã, khi nàng biết thân thế thực sự của mình cũng đã mười hai. Vị ma ma đó muốn đem theo chuyện này xuống địa ngục, chỉ cần nàng sống kiếp này bình an là được rồi. Nhưng ngày ngày thấy nàng gọi kẻ thù là phụ hoàng, xem nhi tử kẻ thù là hoàng huynh, cuối cùng trước lúc lâm chung vẫn đem sự tình một lần kể rõ.

"Tiểu thư... Thù diệt môn... Không thể không báo...Hơn trăm mạng người... Đều đang nhìn theo tiểu thư..."

Từ hôm đó Lãnh Huyền Sương không còn chạy nhảy khắp nơi, tươi cười với hết thảy, ngoại trừ Vương Nhất Bác và dưỡng mẫu, người người đều quá kinh tởm và giả tạo. Nàng ngày đêm luyện võ, thao binh luyện tướng. Toàn bộ binh lính mà Lãnh Dực cùng Lãnh Phong nghĩ mình nắm chắc trong tay, lại không thể ngờ đều là do một tay nàng dưỡng.

Chỉ tiếc vì một người mà nàng không cần thiên hạ. Chỉ vì một người mà nàng chấp nhận lui về chốn hậu cung. Đời này nàng chỉ cúi đầu trước một người, cũng chỉ vì người đó mà cam nguyện làm tất cả.

Thần vương phủ sương đêm vờn quanh. Chỉ vài ngày nữa Phùng Nguyên lại đón một đại hôn lễ. Vương Nhất Bác nhàn nhạt đứng trước hồ nước trong vắt, ánh trăng lặng lẽ tan thành từng mảnh nhỏ trên mặt nước. Cảnh đêm Thần vương phủ vẫn vậy, chỉ là thiếu đi bảy phần sức sống.

Bóng lưng hắn thẳng tắp, trên mắt trái còn băng một dải lụa màu trắng. Bóng của người trải dài xuống mắt nước, hòa với ánh trăng mà tan ra, tâm tình y vốn lặng như nước, những tưởng đời này sẽ là thanh đao của Lãnh Dực, lại không ngờ cuối cùng hắn lại đăng cơ.

[BJYX] [HOÀN] Vạn Kiếp Luân Hồi Vạn Kiếp Vương. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ