Vong Đường Huy theo lệnh lui ra bên ngoài, khép chặt cánh cửa sắt hắn chỉ có thể thở dài một hơi, giang sơn Phùng Nguyên không phải không muốn giữ, mà dù có giữ cũng không giữ được. Một triều đình chỉ có một người đủ khả năng bảo hộ, liệu có thể tồn tại được bao lâu, thái tử, thần tin vào nhân đức của người.
"Sao hả? Giang sơn Phùng Nguyên ngươi đánh đổi tất cả để có được, cuối cùng vẫn bị ta đoạt lại. Cam tâm không?"
Tiêu Chiến ngồi xuống ghế gỗ lót đệm màu vàng, từ đầu tới giờ ánh mắt của Vương Nhất Bác vẫn một mực đặt trên người y, hắn cũng đã đợi ngày này từ lâu rồi.
"Quả thật có chút không cam tâm. Lần này ngươi mãn nguyện rồi chứ?"
Tiêu Chiến bật dậy ném vỡ chung trà nóng trên tay khiến bàn tay đỏ lên một mảng. Nắm tay của Vương Nhất Bác từ từ siết lại, kiềm chế mong muốn lao xuống đó.
"Ngươi rõ ràng biết điều mà Tiêu Chiến ta muốn không phải là điều này!"
"Vậy tại sao còn giành lấy?"
Tiêu Chiến âm điệu nhỏ dần tỏ rõ sự bất lực đằng sau.
"Vì Bắc Đường Mặc Nhiễm muốn vậy."
Thái tử Liên Hoa hận hắn hơn yêu hắn, Tiêu Chiến lại yêu hắn hơn hận hắn. Vậy ta chỉ có thể hẹn tới kiếp sau vẫn có thể yêu ngươi, thay cho kiếp này.
"Vương Nhất Bác... Ta mệt rồi."
Bây giờ chỉ mong muốn nằm xuống ngủ một giấc thật dài, khi tỉnh dậy phát hiện tất cả đều là một giấc mộng không mấy tốt đẹp. Nếu được thì xin hãy quay về khi y mới xuyên tới đây, không, tốt nhất là tỉnh dậy thấy mình vẫn đang nằm trên chiếc giường xám đơn sơ mà quen thuộc, Yên Hủ Gia vẫn mỉm cười gọi anh Chiến... Thì tốt biết mấy.
"Điện hạ. Tỉnh dậy đi."
Hàn Nhược Tuyết dùng tiếng nói lạnh băng của mình gọi y dậy khỏi giấc mộng. Y tự cười chế giễu bản thân, không ngờ lại như vậy mà ngủ thật, đã ngủ tới hai canh giờ. Vương Nhất Bác vẫn im lặng ngồi trên hoàng vị, hắn ở đây vậy mà y lại dám ngủ, chỉ là không hiểu vì sao, y biết chắc hắn nhất định không làm hại y.
"Ngươi an bài mọi chuyện ổn thỏa cả rồi chứ?"
Hàn Nhược Tuyết gật đầu, tất cả đều được an bài thỏa đáng, bách tính cũng không có phản kháng, loạn thần ngu muội đều đã được loại trừ, cũng là bởi tất cả dân chúng đã chán ghét triều đình này từ lâu, cũng xem như đem niềm tin đặt lên một người khác.
Vương Nhất Bác đứng dậy chống đỡ thân thể bước xuống, hắn đi về phía cây đàn tranh được đặt bên góc, dùng toàn bộ sức lực gảy lên khúc nhạc quen thuộc mà y từng nghe.
"Nhiễm nhi, có phải ngươi muốn biết tên của khúc nhạc này không?"
Tiêu Chiến khẽ gật đầu. Vương Nhất Bác hướng y vừa mỉm cười vẫy vẫy tay. Tiêu Chiến bước từng bước theo lời gọi của hắn, từ từ lại gần, lại gần, đến khi cách hắn chưa đầy một bước chân, y dừng lại.
"Ta tặng ngươi thứ này."
Hắn ôn nhu cho tay vào áo lấy ra một thanh đoản kiếm chuôi gắn chuông bạc, tiếng kêu đinh đang vang lên trong phòng lớn nghe tới tang thương. Vong Đường Huy cùng Hàn Nhược Tuyết không ngăn cản không biểu tình, nghe tiếng chuông liền có ohaanf xao động.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] [HOÀN] Vạn Kiếp Luân Hồi Vạn Kiếp Vương.
FanficÁi tình như mộng, tương tư như ảo. Ta vì người mê luyến khúc tình tan. Bỉ Ngạn tương tư chờ người vạn kiếp. Vạn Kiếp Luân Hồi Vạn Kiếp Vương. Tất cả đều là hư cấu không liên quan đến người thật. Ai không thể đọc xin đừng tự làm phí thời gian.