Chương 24.

1.3K 151 15
                                    

Bước ra từ Tây uyển, Lãnh Huyền Sương gửi cho y một lời chúc phúc. Không phải là chúc y cùng hắn bách niên giai lão, có thể hạnh phúc mỹ mãn bên nhau trọn kiếp nhân sinh. Nàng chỉ chúc y bình an sống tốt những tháng ngày còn lại.

Chắp tay sau lưng, y cũng đã hàng trăm hàng nghìn lần cầu mong điều đơn giản đó, nhưng cuối cùng vận mệnh vẫn là cự tuyệt y.

Hàng trăm năm sau người ta vẫn nhận định hôn lễ lần này của Vương Nhất Bác là hôn lễ lớn nhất, cũng là hôn lễ đặc biệt nhất. Bệ hạ lần này không chỉ cưới một nam nhân, còn nhận định nam nhân này là người duy nhất y đưa vào hậu cung. Còn nghe nói, thừa tướng vì phản đối hôn sự này mà trong một đêm cả nhà liền không thấy đâu nữa. Có khi nào...

Lời đồn vẫn chỉ là lời đồn, nhưng hôn lễ này quả thực rất lớn. Cảm tưởng như hắn đem tất cả những gì đẹp nhất trong thiên hạ tới treo lên, từ trong ra ngoài hoàng cung đủ loại sắc màu. Tất cả đều vui, duy chỉ có y và hắn không vui.

Tiêu Chiến mới sáng ra đã ngồi trên giường thẫn thờ, cuối cùng nở ra một nụ cười bất đắc dĩ. Hôn lễ này xem ra lại có chuyện rồi.

Trên lễ đường, văn võ bá quan tề tựu đông đủ, lễ vật gửi tới đếm không xuể, nói dân chúng lầm than ngân khố trống rỗng quả thật đều là giả tạo. Hoàng cung này từ người tới vật không có gì là thật hết.

Không đợi đội kiệu hoa đưa tới trước cửa, từ sáng Tiêu Chiến đã tự mình mặc hỷ phục mà y tâm niệm, đeo phục sức tự mình đi bộ một đoạn đường dài tới thẳng hoàng cung. Không ai nhận ra y, người ta chỉ nói trong ngày đại hôn một nam tử xinh đẹp như ngọc mặc hồng y bước đi trên đường, mặt buồn rười rượi vẫn nhàn nhạt nở nụ cười.

Giờ mão ba khắc y đã đứng trước cửa hoàng cung. Hồng y xõa xuống bó lấy chiếc eo thon gọn, không biết hôm nay nó lại dính máu của người nào nữa. Đội kiệu hoa theo thời gian đến trước Thần vương phủ lại nhận được tin không lành, tân nương cứ như vậy mà đi tới lễ đường rồi.

Cảnh cổng nặng nề mở ra, tiếng sắt đã cũ kẽo kẹt va vào nhau nghe như tiếng vạn người thảm thiết, y như tu la địa ngục một thân đẫm máu đi vào bên trong. Khoảnh khắc y bước vào, cả đại điện đang rộn rã tiếng nói cười liền lập tức im bặt, thay vào đó là vài lời thì thầm to nhỏ. Tất cả chỉ có một thắc mắc, tại sao y lại ở đây?

Một tân nương không người đưa rước tự mình đạp cửa đi vào hoàng cung, đây không phải là điềm không lành đó chứa? Hôm qua ta nhìn thấy sát vương tinh đột ngột chiếu sáng bất thường, có lẽ...

Y lướt qua đại điện đi gần lại chỗ của Vương Nhất Bác. Y nhìn hắn mỉm cười, bên trong đều là chua xót, rốt cuộc hôm nay ngươi lại muốn làm gì?

"Chư vị, ta là trang chủ Minh Hoàng sơn trang, Tiêu Chiến. Sau này cũng chính là nam hoàng hậu duy nhất của các người."

Vương Nhất Bác đứng dậy đi lại chỗ y. Hai người họ chờ đợi ngày này quả thật quá lâu rồi, nhưng vẫn là cảm giác không chân thực ấy. Không phải vì quá vui mừng, mà có lẽ vì hai người họ đều biết, hôn lễ này không thể thành.

[BJYX] [HOÀN] Vạn Kiếp Luân Hồi Vạn Kiếp Vương. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ