Tại hoàng cung Thiên Ninh, tin tức võ công chí bảo Liên Hoa huyết đột nhiên xuất hiện tại Phùng Nguyên, hơn nữa người dùng nó còn đạt tới cảnh giới cao nhất chưa qua một ngày đã được truyền tới. Bên ngoài có lẽ vẫn bình bình đạm đạm nhưng bên trong đã sớm có tính toán, người luyện được Liên Hoa huyết tới cảnh giới này chỉ có mình Liên Hoa thái tử đã mất tích nhiều năm.
"Vậy, thái tử muốn thế nào?"
"Tới Phùng Nguyên."
Vương Nhất Bác từ ngày Tiêu Chiến trở về liền mang tấu sớ về Thần vương phủ phê duyệt, đại hôn với Lãnh Huyền Sương cũng vì vậy mà bị dời lại vô thời hạn, quần thần trong triều nhiều lần đề cập tới vấn đề sự xuất hiện của Liên Hoa thái tử nhưng hắn đều cau mày từ chối, thành ra người ta dần quên mất có một vị công chúa đang ngày ngày ăn cơm uống nước tại Tây uyển. Nàng không một lời oán trách, an phận thủ thường, an phận tới mức như muốn xóa bỏ toàn bộ sự tồn tại của nàng trong hoàng cung rộng lớn, đến mức người ta sau này cũng còn truyền tai nhau giai thoại đầy đau lòng này.
Tiêu Chiến đang an nhàn ăn mấy quả sơn trà không biết kiếm đâu ra. Vừa ăn vừa duyệt tấu sớ chung với Vương Nhất Bác. Tính ra y cũng cùng hắn ngày ngày quan sát Phùng Nguyên, dưới sự cai quản của hắn Phùng Nguyên cũng đã dần đi vào khuôn phép, không còn cái vẻ bên ngoài lộng lẫy bên trong trống rỗng nữa. Lãnh Huyền Sương đã chấp nhận giao ra binh phù trao cho hắn, để hắn cai quản toàn bộ binh sĩ Phùng Nguyên.
"Yêu nhi. Ngươi ăn ít một chút, nếu không sẽ đau bụng đó."
Hàn Nhược Tuyết từ lâu đã trở về lo chuyện của Minh Hoàng sơn trang, cuối cùng cũng để y ở lại bên cạnh Vương Nhất Bác. Việc này y có chút khó hiểu, không phải nàng luôn nhắc y huyết hải thâm thù không được quên, nhắc y phải giết Vương Nhất Bác báo thù cho Liên Hoa sao?
Tiêu Chiến gật đầu nhìn hắn, y làm vậy là đúng hay sai? Chấp nhận ở lại hoàng cung Phùng Nguyên, an nhiên không chút phòng bị ở bên cạnh của hắn, sau này chưa đầy ba năm nữa là y phải chết rồi, y không quản lời đồn đại về thiên hạ đổi chủ đúng hay sai, chỉ là không biết sau khi y không còn thì Vương Nhất Bác sẽ sống ra sao?
"Nếu... Nếu sau này ta không còn nữa... Ngươi có hứa với ta sẽ sống tốt không?"
Vương Nhất Bác nhìn y, trong mắt y đều tràn ngập tang thương, hắn cảm giác y không hề nói đùa. Chưa kịp trả lời đã có tiếng nói truyền từ bên ngoài vào chen ngang.
"Bệ hạ, thái tử Thiên Ninh chưa tới hai ngày nữa sẽ tới Phùng Nguyên diện kiến."
"Được."
Vương Nhất Bác nhíu mày, vừa nghe tin hoàng cung Phùng Nguyên đang chứa một Liên Hoa thái tử thì hắn lại lập tức vượt ngàn dặm đi tới, xem ra không có gì tốt lành. Qua một lúc hắn liền cảm thấy trên vai có gì hơi nặng nặng, không biết từ khi nào người thâm tình hỏi hắn bây giờ lại nằm ngủ ngon lành như vậy, thật muốn cứ như vậy mà đem y đi xa một chút, đến nơi mà người trong thiên hạ không ai tìm thấy họ, nhận ra họ để y có thể tiêu diêu tự tại sống với hắn trọn đời này.
Đáng tiếc, vừa sinh ra hai người đã mang số phận của riêng mình. Đã từng nghĩ mình có đủ khả năng cải biên số phận nhưng cuối cùng lại là kẻ bị số phận chơi đùa trong lòng bàn tay.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] [HOÀN] Vạn Kiếp Luân Hồi Vạn Kiếp Vương.
FanfictionÁi tình như mộng, tương tư như ảo. Ta vì người mê luyến khúc tình tan. Bỉ Ngạn tương tư chờ người vạn kiếp. Vạn Kiếp Luân Hồi Vạn Kiếp Vương. Tất cả đều là hư cấu không liên quan đến người thật. Ai không thể đọc xin đừng tự làm phí thời gian.