Chương 35: Sóng Lớn

1.1K 125 23
                                    

Lớp E háo hức mong đợi chuyến du lịch tới đảo.

Lộ trình 6 tiếng dài đằng đẵng, hầu hết mọi người đều kích động nhìn ra xa. Chuyến du lịch này không những vui chơi mà còn là cuộc ám sát.

Koro-sensei xẹp lép nằm vực vựa ngay khoang thuyền, say tàu đến biến dạng.

Mấy cái điểm yếu say tàu này lớp E đều biết, chỉ là không ngờ cũng có người nhập bọn với thầy nha....

Hinano thân thiết cầm một viên xí muội tới bên miệng Kiyoto, cười khanh khách: "Kiyoto thật giống Koro-sensei nha, say tàu đến biến dạng cả rồi"

Kiyoto quả thực say sóng đến bay màu đổi hình, rõ ràng là ghế nằm dài, cô thế mà một chân để dưới, cả người nghiêng ngã lảo đảo.

Lần đầu đi tàu biển lại bị say sóng....

"Tớ vào khoang nghỉ"_ Kiyoto lảo đảo đứng, mắt như nổ đom đóm, dạ dày cuộn lấy không dứt khiến cô khó chịu vô cùng.

Kayano muốn dìu Kiyoto lại bị từ chỗi, cô nàng giật nhẹ khóe môi, lắp bắp nói: "Nhưng chỗ đó..."

Còn chưa nói xong, Kiyoto đã vào thẳng căn phòng đó, bên trong truyền ra tiếng hét thê thảm của cậu trai Maehara...

"Đó là...phòng vệ sinh nam..."

Tình trạng say sóng còn tệ hơn cả Koro-sensei, Kiyoto tức tốc được mọi người đưa vào khoang nghỉ, còn chuẩn bị thêm thuốc chống say sóng.

Kiyoto rất cảm động, nhìn Maehara ôm ngực thút thít với Isogai liền thấy tội lỗi. Nhưng chút cảm động và tội lỗi đó đều bị ném đi hết.

Chả hiểu sao bọn họ lại ném cô lên lưng Karma, để cậu cõng cô về khoang...

Ngay lúc đó Kiyoto thật muốn phóng sợi xích đạp nát con thuyền này! Chỉ là khi lên tới lưng Karma, cô muốn tụt xuống lại bị cậu giữ lại.

Cô nằm trên lưng Karma thập phần yên tĩnh, một chút cũng không dám động, ngay cả thở cũng đè nén xuống.

Lưng của một thiếu niên rất non nớt nhưng lại rộng rãi, bước chân vững vàng đi. Kiyoto được cậu cõng, ánh mắt đối diện là cái ót trắng ngần cùng vài cọng tóc đỏ len lỏi rũ xuống.

Vì bị say sóng nên rất mệt, Kiyoto không gắng gượng phản khán nữa trực tiếp nằm lên lưng cậu, tay vịn lấy vai khỏe. Đôi mắt tím mệt ngoài đầy vẻ hoang mang cực độ.

Cô rất muốn hỏi cậu, tại sao?

Tại sao lại đối với tớ tốt chứ?

Không phải...rất chán ghét tớ sao...

Cổ họng khô rát phát ra tiếng hừ hừ, mí mắt như treo ngàn tấn, ấm áp cùng vững vàng từ tấm lưng truyền tới lại khiến cô yên tâm nhắm mắt.

...........

Khi Kiyoto tỉnh dậy, đập vào mắt không phải là khoang thuyền mà là một căn phòng lớn sang trọng, bên mũi cũng không ngửi thấy nước biển mặn nồng nữa.

Có lẽ, đã lên tới đảo rồi.

Xung quanh vắng lặng, ngoại trừ Kiyoto thì chẳng có ai. Cô vừa tĩnh dậy liền đảo mắt tìm thân ảnh đó rực ấy, không ngoài dự đoán thất vọng cúi đầu.

(Đồng nhân lớp học ám sát) Tử Thần Biết YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ