Chương 30

6K 185 53
                                    


Hai tai Tô Dĩnh nóng lên, không biết là đang bị ai đó nhắc hay là mắng.

Chu Phàm từ quê gọi điện đến chúc Tết. Cô trốn đến ban công nói chuyện một lúc. Ngay khi tắt máy thì nhìn thấy tin nhắn ngắn của Quách Úy.

Nội dung vẫn như mọi khi, không có bất kỳ sắc thái cảm xúc nào, rất giống với phong cách của Quách Úy, anh nói: Chúc em đột phá trong tình trạng khó khăn trước mắt, có một sự nghiệp suôn sẻ và một năm mới vui vẻ.

Sau đó, anh đã gửi đến một bao lì xì, số tiền là một loạt số "8", lần vun tay này rất hào phóng, và nó rất hình thức, giống như đang trao phần thưởng cuối năm cho nhân viên.

Trong lòng Tô Dĩnh nhịn không được hừ một tiếng, nhưng lại không biết khóe miệng mình đã có chút cong cong, nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, cô tiếp nhận bao lì xì.

Vừa định xoay người đi vào, anh đã trực tiếp gọi đến.

Hôm nay cả anh họ và chị họ đều ở đây, cũng ăn cơm tất niên, cũng xem chương trình TV thường lệ, nhưng bầu không khí của cả căn nhà vẫn có một sự trầm lặng không thể nào tả được, đặc biệt là tiếng pháo nổ bên ngoài, càng cho thấy sự thê lương của họ.

Buổi tối, chị họ đã trốn trong bếp khóc thầm. Tô Dĩnh không nói gì, chỉ lặng lẽ lui ra ngoài. Người thân ra đi, nỗi đau này không thể nào xoa dịu được, nó luôn cần phải có một quá trình để tự chữa lành.

Tô Dĩnh nhẹ nhàng đóng cửa ban công lại, cô hơi mở cửa sổ ra và dựa vào trên lan can, kết nối cuộc gọi.

Lúc đầu, cả hai bên đều im lặng không lên tiếng, Tô Dĩnh có hơi nôn nóng mà dùng móng tay cào cào vào lòng ngón tay, nhấp đôi môi khô khốc, cô có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng ở phía bên kia.

Tô Dĩnh quyết định tìm một chủ đề để mở lời trước: "Năm mới..."

"Em đã ăn tối chưa?"

Họ gần như đồng thời mở miệng.

Tô Dĩnh trả lời: "Ăn rồi. Còn anh thì sao?"

"Cũng vừa mới ăn xong."

Thời tiết ở phía bắc khô và lạnh, gió lạnh thổi qua những khoảng trống trên cửa sổ, mang lại một không khí lạnh buốt.

Bên ngoài bậu cửa sổ có một chút tuyết động, dưới sự phản chiếu của ánh đèn đường, tỏa sáng rực rỡ.

Tô Dĩnh chọc ngón tay vào, cái lạnh lan tỏa dọc theo đầu ngón tay cô.

Quách Úy nói: "Thời tiết bên này đã bắt đầu ấm lên, tôi đã chuyển sang mặc áo đơn." Lại hỏi: "Ở bên em có lạnh không?"

Tô Dĩnh nói: "Trời lạnh, còn có tuyết rơi, những bông tuyết to như lông ngỗng, nhưng bầu trời rất xanh, ánh sáng cũng rất dồi dào, đi ra ngoài..."

Không đợi cô kết thúc phần mô tả. Người đàn ông đột nhiên nói ra ba từ. Đầu ngón tay Tô Dĩnh không khỏi cứng đờ, anh đã cướp đi những lời mà cô vẫn luôn do dự chưa kịp nói ra.

Trong một khoảnh khắc im lặng, Quách Úy chậm rãi nói: "Xin lỗi em vì hành vi vô lý ngày hôm đó, phủ nhận quá khứ của em... Có một số lời, tôi không nên nói ra, đúng lý ra chúng ta nên dành cho nhau không gian và sự tôn trọng tối thiểu, nhưng tôi đã không làm vậy. Tuy rằng tôi lấy việc có rượu làm một lá chắn để phủ nhận sự vô trách nhiệm của mình, nhưng ngày đó tôi thực sự không thể giữ được bình tĩnh trong suy nghĩ, hy vọng em có thể hiểu."

Nghiêm Túc Hồ Nháo - Giải Tổng.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ