Mụ Umbrige dẫn mấy đứa lên phòng hiệu trưởng, nghĩa là phòng của thầy Dumbledore. Mụ liên tục huyên thuyên về việc mình đã khổ sở thế nào để bắt được cái nhóm "phản động" này và báo thẳng lên Bộ Pháp Thuật. Nghe vậy, Kingsley và Fudge đã đến, một cuộc đấu trí nho nhỏ diễn ra giữa bốn người."Như ông đã thấy Dumbledore, cậu Harry Potter đã tạo ra một nhóm phản động và nếu không nhờ sự thông thái của cô Dolores Umbrige đây thì nhóm đó sẽ còn lớn và nguy hiểm hơn bây giờ" lão Fudge nói, đưa mắt về phía mụ Umbrige đang cao ngạo hất mặt lên "với tình trạng hiện giờ, tôi đành đưa cụ đến Azkaban"
"Đúng lắm thưa ngài" Percy cười cười làm mấy đứa trong phòng muốn đấm anh, kể cả Ron. Hên là Fred và George đã có một luật về dòng họ của mình, không coi Percy (và Ron) là một Weasley.
"Chờ đã! Nhóm là do con thành lập! Cụ ấy chẳng liên quan gì cả!" Harry hét lên, cố cứu vãn mọi chuyện.
"Cảm ơn Harry nhưng đừng bao che cho ta, tên của nó là Quân Đoàn Dumbledore chứ đâu phải Quân Đoàn Harry Potter" ông nhẹ nhàng nhìn cậu bé, chấp nhận để lão bộ trưởng khóa tay mình bằng bùa rồi rời đi ngay sau đó.
Harry vô vọng nhìn cụ lững thững bị dẫn đi, mắt cậu cay đến nỗi muốn òa khóc "có phải con lại sai không, Kingsley?"
"Con đúng mà Harry, bảo vệ bản thân mình là tốt, Hội sẽ cố và tìm ra cách đưa ông ấy trở về thôi" Kingsley vỗ vai Harry để an ủi cậu, nhưng cậu không thấy tốt hơn chút nào mà lại còn thấy tội lỗi hơn.
"Harry, tất cả là do bọn mình mà! Đừng chèn ép bản thân nữa!" Hermione nói, mục đích duy nhất vẫn là an ủi Harry nhưng đúng là có lỗi của cô và Ron đằng sau mọi việc "bọn mình đã đưa ra ý kiến nên-"
"Nhưng mình lại tán thành điều đó" Harry thở dài não nề, cậu không muốn nói về vấn đề này nên đã bẻ lái "Malfoy tỉnh chưa? Mụ Umbrige có bị đình chỉ vì việc dùng Crucio lên nó không?"
"Không..." Hermione ngậm ngùi thì thào, Draco đang trong tình trạng nguy hiểm mà mụ chỉ nói rằng cậu ta bị sảy chân và té xuống cầu thang và Goyle chỉ đỡ cậu ta dậy lúc đó? Cô sợ mình sẽ giết mụ ta mất.
Cả ba đành quay trở về phòng sinh hoạt chung, một ngày có nắng nhưng không hề đẹp đối với cả ba và toàn trường.
Hermione chạy thật nhanh đến Bệnh Thất khi cô nghe Ron nói rằng hình như Draco đã tỉnh dậy. Cảm giác bây giờ thật rối bời vì đây là lần đầu tiên cô bỏ tận hai tiết học chỉ để chạy đến Bệnh Thất và gặp mỗi một người.
Draco cô đơn ngồi trong Bệnh Thất, tin đồn hắn hẹn hò với một "Máu Bùn" đã lan rộng ra toàn trường. Những người Từng trong Quân Đoàn Dumbledore thì không hề lạ gì, nhưng đối với nhà Slytherin, đây là một nỗi ô nhục, một cú đấm thẳng vào mặt.
"Draco? Mày ổn chứ?" Hermione thấp thỏm ở ngoài cửa. Lúc này nhìn mặt Draco trắng bệch ra, ánh mắt xám tro của nó vô cảm nhìn xuống sàn nhà làm Hermione liên tưởng đến Voldermort. Nó làm cô sợ.
"Hermion...e?" Draco ngẩng mặt lên, nhìn ra cửa của Bệnh Thất và nở một nụ cười đầy gượng ép "chào mày..."
"Draco! Cuối cùng mày cũng tỉnh rồi!" đột nhiên cô cảm thấy có thứ gì đó nghẹn lại ở cổ, cơ thể cô mất tự chủ mà chạy đến ôm Draco.
BẠN ĐANG ĐỌC
Phá Bỏ Ranh Giới|Dramione| Kokonut
FanfictionNăm thứ năm với mụ Umbrige đáng ghét và sự trở lại đáng lo ngại của Voldermort. Trong tình hình căng thẳng như vậy, đột nhiên lại tạo cơ hội cho hai cô cậu khác nhà và dòng máu có thể phá bỏ định kiến của mình về đối phương. Tạo ra một thứ tình yêu...