✧Chương 7: Khế ước

16.6K 673 28
                                    

  Tiêu Cẩn Du năm nay mới mười bảy tuổi, là em họ của Giang Liệt, mẹ của Giang Liệt là cô của cậu, đã qua đời rất nhiều năm.

  Cha của bọn họ đều là tổng lệnh viên, hai người cùng nhau lớn lên ở quân khu.

  Sau này thêm vào Mạnh Vũ, ba người được chiều sinh hư, chuyện xấu thực làm không ít.

  Chuyển đến khu quân sự, đã sớm là chuyện định sẵn như thuyền đã đóng ván, mà Lục Viễn bị điều đến đại học quốc phòng, thực ra chính là ý của Tiêu Cẩn Du.

  Lời nói của Tiêu Cẩn Du, mặc dù có chút khoa trương, nhưng cũng không phải hoàn toàn là giả.

  Trong hai tháng nay, cậu thật sự rất nhớ Lục Viễn. Hôm đó, sau khi ăn xong đi về, cậu còn mua cho Lục Viễn một gói vịt nướng Toàn Tụ Đức.

  * Toàn Tụ Đức: Được mở cửa từ năm 1864, đây là nhà hàng lớn nhất và lâu đời nhất Bắc Kinh về món vịt quay. Nổi tiếng với công nghệ truyền thống, giúp thịt vịt mềm, ngọt, hương vị thơm ngon.

  Nhìn đi nhìn đi, đây không phải là rất thích Lục Viễn hay sao?

  Cúc hoa của Lục Viễn đều bị bọn họ thao ra máu, còn mẹ nó ăn vịt nướng?

  Đây chẳng phải là tìm đường chết sao?

  Phòng KTV kia, ngoài ba người bọn họ, không ai dám vào, ai có thể tưởng được, Lục Viễn vậy mà dám không một tiếng động chạy trốn ra ngoài.

  Tiêu Cẩn Du thực sự tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng.

  Bởi vậy, mới tra ra kỹ càng tỉ mỉ tư liệu về Lục Viễn, liền đưa ra chủ ý điều y đến đại học quốc phòng.

  Tiêu Cẩn Du biết gia cảnh Lục Viễn không tốt, cậy nghĩ khi Lục Viễn đến đây sẽ thật cao hứng, sẽ đối với cậu mang ơn, nhưng không biết được y sẽ có phản ứng như này.

  Lục Viễn quay đầu, không nhìn Tiêu Cẩn Du, run giọng nói: "Cậu? Là các cậu đem tôi điều đến nơi này?"

  Tiêu Cẩn Du ôm Lục Viễn ngồi vào trên ghế sô pha, tay nâng lọn tóc của y thưởng thức: "Đúng vậy, Thầy Lục, đều là ý của em, thầy có vui hay không?"

  Giang Liệt ôm cánh tay đứng một bên, thủy chung không nói chuyện, Mạnh Vũ cười xấu xa ngồi bên kia Lục Viễn.

  "Này, Thầy Lục, thầy cũng đừng trách chúng tôi, thầy dạy ở trường học kia, một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Không phải thầy còn bà nội lớn tuổi cần nuôi sống sao? Chúng tôi đã giúp thầy giải quyết vấn đề việc làm, thầy có phải nên vui vẻ hay không?"

  Trong lòng Lục Viễn chấn động, ngạc nhiên nhìn Mạnh Vũ: "Cậu không được tổn thương bà nội tôi."

  Mạnh Vũ nghe Lục Viễn nói xong, bật cười: "Ai da, Thầy Lục, chúng tôi sao có thể làm như vậy. Bà nội thầy cũng đã ngoài bảy mươi, chúng tôi đối với bà ấy tuyệt đối không có hứng thú, chỉ cần thầy ngoan ngoãn nghe lời, tôi cam đoan bà ấy chắc chắn sống lâu trăm tuổi."

  Lục Viễn xem như là nghe hiểu rõ, bọn họ lấy bà nội ra uy hiếp y, nếu không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, bà nội sẽ gặp nguy hiểm.

  Lục Viễn tức giận đến không ngừng run rẩy, trừng mắt Mạnh Vũ lại nói không ra lời: "..."

  Vì công khai thao y, lại điều y đến đại học quốc phòng, dùng người thân duy nhất của y để uy hiếp.

  Bọn họ cũng chỉ là mấy đứa nhỏ 17,18 tuổi, sao lại có thể làm ra loại chuyện xấu xa, thiếu đạo đức như vậy?

  Mạnh Vũ thấy Lục Viễn bị chọc tức, liền khuyên y, ôn nhu nói: "Thầy Lục, lần trước làm với tụi này, thầy cũng rất thích, không phải sao? Nếu thầy theo chúng tôi, chúng tôi chắc chắn không để thầy chịu thiệt, thầy muốn cái gì, chúng tôi đều có thể cho thầy, không phải rất tốt sao? Vừa thoải mái làm tình, lại vừa có cuộc sống sinh hoạt đầy đủ. Thầy nghĩ kĩ lại xem có gì không tốt a!"

  Sắc mặt Lục Viễn tái nhợt, run giọng nói: "Cậu đây là ngụy biện, tôi chưa từng nghĩ sẽ theo các cậu dây dưa không rõ, càng không muốn cùng các cậu làm cái loại chuyện này, cậu đừng có nói lung tung."

  Tiêu Cẩn Du mặt mày cong cong xem xét Lục Viễn: "Này, thầy Lục, bộ dáng thầy tức giận cũng đặc biệt đáng yêu, làm người ta đều nhịn không được muốn thao thầy. Thầy biết không, thầy chính là thực sự rất thiếu thao, em đối với thầy một lần thao qua, dương vật lại nhung nhớ không thôi, thao qua người khác thực sự là không cứng nổi. Chúng ta cũng không cường bách thầy, có phải hay không thật sự không có biện pháp."

  Lục Viễn giận dữ nghiên đầu sang chỗ khác, lỗ tai đều bị lời nói của Tiêu Cẩn Du làm cho đỏ lên: "Già mồm át lẽ phải."

  Tiêu Cẩn Du tiến tới bên tai Lục Viễn ái muội nói: "Thầy Lục, bà nội thầy bị nhiễm trùng đường tiểu đúng không, thầy có từng nghĩ qua cho bà ấy thận nhổ trồng?"

  "Thận nhổ trồng?"

  Lục Viễn ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, trong đầu "rầm rầm" vang lên: "Cái gì?"

  Mạnh Vũ bị bộ dạng ngốc ngốc của Lục Viễn chọc cười: "Thận nhổ trồng thầy cũng không biết, chính là thay thận đó, thầy không phải luôn tìm cái thận phù hợp sao? Chuyện này chúng tôi có cách."

  Lục Viễn kinh ngạc nói: "Các cậu có thể cho bà nội tôi cái thận thích hợp, thật sự?"

  Tiêu Cẩn Du ngọt ngào cười: "Ân, chuyện này đối với thầy mà nói rất là phiền toái. Cơ mà đối với chúng em bất quá như là bữa sáng. Em cùng với tổng viện trưởng bệnh viện 301 có quan hệ không tồi, nhất định có thể cho bà nội thầy sự chăm sóc tốt nhất. Thầy cảm thấy như thế nào thầy Lục, em cung cấp tài nguyên cho thầy, thầy có vừa lòng hay không?"

*Bệnh viện 301: Bệnh viện Đa khoa Quân đội 301 của Trung Quốc là một bệnh viện chuyên cung cấp các dịch vụ y tế khám chữa bệnh cho quan chức cấp cao của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

  Lục Viễn chớp chớp mắt, kích động nói: "Thật vậy không? Các cậu đừng có mà lừa gạt tôi."

  Mạnh Vũ kìm lại cằm Lục Viễn: "Vô nghĩa, thứ bọn tôi muốn, không gì không có, về phần thầy có phải hay không nên nhanh đáp ứng điều kiện của bọn tôi."

  Vừa nghĩ tới, bà nội có thể được đổi thận, không cần phải mỗi ngày dùng cái ống kia trong bụng, không cần lại phải chịu thống khổ, Lục Viễn có cảm giác xúc động muốn khóc.

  "Tôi đáp ứng các cậu."

  Giang Liệt mặt không đổi sắc, Tiêu Cẩn Du cùng Mạnh Vũ nhìn nhau cười, Tiêu Cẩn Du kéo Lục Viễn ôm vào ngực, ôn nhu nói: "Được, thầy Lục, nếu khế ước của chúng ta đã thành lập, vậy ngay tối nay, chúng ta cùng vui vẻ đi."

๖ۣۜEdit•๖ۣۜCaoH•๖ۣۜThao Khóc Lão SưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ