✧Chương 18: Anh trai song sinh

11.8K 460 16
                                    

  Mạnh Vũ thân hình thoạt nhìn tựa hồ lớn hơn một ít, tóc cũng biến thành đầu đinh ngắn ngủn, hắn tức giận đùng đùng mà chỉ tay: "Mau buông hắn ra! Có nghe thấy không?"

  Bốn nam sinh trong lúc nhất thời đều bị hắn làm cho kinh sợ, buông lỏng tay ra, Lục Viễn liền mềm nhũn ngã xuống đất.

  Hai nam sinh nhíu mày nói thầm: "Đây là tiểu tử Mạnh Vũ kia sao?"

  "Mẹ nó nhìn không giống a, rõ ràng là một bộ dáng phá hoại mà, con mẹ nó thật nhận không ra."

  Lục Viễn ngồi dưới đất, cảm giác vừa tức vừa thẹn, một điểm khí lực cũng không sử dụng được.

  Vô luận như thế nào hắn cũng không nghĩ đến, người đến cứu hắn, cư nhiên chính là Mạnh Vũ.

  Mạnh Vũ sắc mặt âm trầm, bước một bước tới gần, gầm nhẹ nói: "Dám ở trường học công khai khi dễ bạn học, các ngươi có còn liêm sỉ hay không? Như thế nào? Còn không đi? Là muốn ép ta động thủ phải không?"

  Bốn nam sinh có chút mơ hồ, nếu bây giờ liền đi, đều sẽ cảm thấy rất mất mặt.

  Mạnh Vũ nắm lấy áo của một nam sinh, không nói hai lời liền một quyền đánh vào trên mũi hắn, máu mũi"ào ào" chảy xuống.

  "Còn chưa cút!"

  Bốn nam sinh kia cũng là điển hình của "rãnh rỗi sinh nông nổi", ăn mềm không ăn cứng, thấy Mạnh Vũ này thực lợi hại, liền khẩn trương hoảng sợ, vị bị đánh chảy máu mũi kia cùng đồng bọn nhanh như chớp bỏ chạy.

  Mạnh Vũ ngồi xổm trước mặt Lục Viễn, thanh âm trở nên dị thường nhu hòa: "Bạn học, ngươi có ổn không? Muốn hay không để ta đưa ngươi đến phòng y tế nhìn xem?"

  Lục Viễn ngồi trên đất một lát, hai chân run run đứng dậy, bối rối mà mặc lại quần.

  "Bạn học? Ngươi...... Ngươi có bị thương không? Nếu muốn ta làm chứng, ta khẳng định giúp ngươi."

  Lục Viễn mặc vào quần áo, thần sắc u lãnh mà nhìn Mạnh Vũ: "Ngươi lại muốn chơi cái gì? Ta không cần lòng tốt giả đó của ngươi."

  Mạnh Vũ kinh ngạc mà nhìn Lục Viễn: "Ách! Bạn học, chúng ta quen nhau sao? Ngươi học hệ nào? Nhìn tuổi của ngươi, là viện nghiên cứu đi?"

  Lục Viễn trong tim quặn đau, cố sức thở hổn hển mấy hơi, rung giọng nói: "Mạnh Vũ, ta không muốn chơi với ngươi, ngươi đã cứu ta, cũng đừng tưởng ta sẽ cảm kích ngươi."

  Mạnh Vũ ngây ngẩn cả người, ngơ ngác, có chút nói không nên lời: "..."

  Lục Viễn rút ra khăn tay, lau khô mặt, mang vào kính mắt, đi ngang qua người Mạnh Vũ.

  "Bạn học, chờ một chút, ngươi hiểu lầm, ta không phải Mạnh Vũ."

  Nam sinh kia vội vàng nắm lấy cánh ta Lục Viễn, vẻ mặt có chút phức tạp: "Ta là Mạnh Dương, chúng ta là sinh đôi!"

  Sinh đôi?!

  Lục Viễn ngạc nhiên, cẩn thận xem kĩ nam sinh kia, hắn tuy rằng cùng Mạnh Vũ ngũ quan giống nhau, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt.

  Ánh mắt của hắn thật trong suốt, thật sáng ngời, thời điểm hắn nhìn người khác, thực giống như có ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người.

  Còn Mạnh Vũ, vẻ mặt xấu xa, vĩnh viễn ủ rũ, là một bộ dạng phá hoại, miệng đầy tục tĩu.

Người này, thực không phải Mạnh Vũ!

  Nghĩ như vậy, Lục Viễn đột nhiên vô cùng xấu hổ, trên mặt cũng có chút khô nóng.

  "A! Thực xin lỗi, ta nhận sai người."

  Lục Viễn nói xong, rút ra cánh tay, cúi đầu đi ra buồng vệ sinh. Mạnh Dương kia liền đi tới đuổi theo.

  "Bạn học, ngươi chờ một chút."

  Mạnh Dương gọi được Lục Viễn phía trước, trầm giọng nói: "Em trai của ta có phải hay không khi dễ ngươi? Nếu là như vậy, ngươi nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi."

  Lục Viễn chua sót mà nở nụ cười, chuyện cho đến bây giờ, có ai còn có thể giúp được hắn?

  Vì bà nội, đi đến bước này, hắn còn có thể quay đầu sao?

  Lại nói, người trước mắt này, là anh trai Mạnh Vũ, Mạnh Vũ phá hoại như vậy, anh trai của hắn còn có năng lực tốt hơn sao?

  Làm không tốt, hôm nay phát sinh tất thảy, liền là một cái bẫy (nhiều khi thấy thụ bổ não vl, cơ mà vẫn nên là cảnh giác 😌)

  Lục Viễn nghĩ nghĩ, liền rùng mình một cái, lắc lắc đầu, chạy xuống lầu.

  Không dự đoán được, Mạnh Dương kia cũng vội vã mà chạy xuống dưới, càng làm cho Lục Viễn kinh sợ: "Bạn học, ngươi đừng sợ, ta nói đều là sự thật. Mặc dù Mạnh Vũ là em trai của ta, nhưng chúng ta từ nhỏ đã chia cách. Mấy năm nay ta vẫn luôn sống ở Anh quốc, lần này về đây, ta mới biết được hắn làm rất nhiều chuyện sai trái, hắn cũng không chịu nhận ta cùng với mẹ ta. Cho nên, nếu là Mạnh Vũ khi dễ ngươi, ta sẽ thay hắn giải thích, bù lại tổn thất cho ngươi, được không?"

  Lục Viễn suy nghĩ rối loạn, hít thật sâu một hơi: "Ngươi hiểu lầm, ta cùng với Mạnh Vũ là quan hệ thầy trò. Hắn không khi dễ ta, vừa nãy mấy người kia đều là nói bậy, hiện tại, có thể để ta đi được chưa?"

  Mạnh Dương hoàn toàn kinh ngạc, ngạc nhiên mở to miệng: "Ngươi nói cái gì? Ngươi là lão sư?" (Chắc trẻ quá nhận hổng ra)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

  Cuối cùng công S cũng gặp thụ M😎

  Thấy tui chăm chỉ chưa nà 😙 thấy thì cho tui sao đi nà 😆

๖ۣۜEdit•๖ۣۜCaoH•๖ۣۜThao Khóc Lão SưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ