✧Chương 11: Dâm loạn

22K 728 15
                                    

Giờ khắc này, Lục Viễn đã hoàn toàn bị tình dược mê loạn tâm trí, ngay cả bản thân đang nói cái gì cũng không biết.

Tiêu Cẩn Du nắm lấy côn thịt cứng rắn như sắt, từng chút cắm vào bên trong huyệt của Lục Viễn.

Sau khi vào hết, ba người đồng thời thở dài thỏa mãn, Lục Viễn ngửa đầu ra sau, như con mèo nhỏ mà hừ kêu.

"A ân.... lớn quá.... thật thô....ân hừ.... mau.... nhanh lên!"

Mạnh Vũ bị Lục Viễn làm cho vui vẻ nói: "Đệt, tao hàng, mẹ nó thật thiếu chịch."

Tiêu Cẩn Du cố nén xúc động muốn bắn tinh, nói giọng khàn khàn: "Hừ a, thật thích, thầy Lục, thầy giỏi quá. Tụi em muốn động, thầy kêu ra đi, kêu càng lớn em lại càng hưng phấn."

Trên thực tế, không cần Tiêu Cẩn Du nói khích, Lục Viễn sau khi uống vào xuân dược, kêu y gọi ba ba y cũng vui lòng.

Tiêu Cẩn Du cùng Mạnh Vũ bắt đầu phối hợp, một cái đâm vào, một cái rút ra, khoái cảm từ ma sát làm Lục Viễn càng thêm điên cuồng, tiếng kêu dâm đãng không chịu nổi.

Tiêu Cẩn Du ở phía trước, Mạnh Vũ ở phía sau, côn thịt của Tiêu Cẩn Du đỉnh đi vào, côn thịt của Mạnh Vũ  liền lui ra ngoài.

Đôi môi đỏ mọng của Lục Viễn hé mở, khàn khàn kêu lên: "Đừng giày vò tôi nữa, tôi muốn, mau cho tôi, a a!"

Mạnh Vũ ở trên cổ Lục Viễn tạo ra thật nhiều dấu hôn, cười mắng: "Muốn cái gì? Hai cây dương vật còn chưa đủ, hửm? Thầy à, thầy là muốn ba cây sao?"

Tiêu Cẩn Du cảm thụ được vách tường bên trong thịt huyệt Lục Viễn mấp máy, áp vào cánh môi y mà liếm mút: "Thầy, rốt cuộc thầy muốn cái gì? Hửm? A ân, thầy à, môi của thầy làm sao lại mềm như vậy? Em hôn cũng không thấy đủ."

Lục Viễn khó nhịn mà lắc mông, kịch liệt hôn môi đáp trả lại Tiêu Cẩn Du, nước miếng ở khóe miệng chảy xuống dưới.

"Các cậu.... quá chậm.... bên trong thật ngứa.... a.... mau.... ân.... nhanh lên!"

Mạnh Vũ nghe xong liền đen mặt, ra là cảm thấy động tác của bọn họ quá chậm, tình dược Myanmar quả nhiên rất lợi hại! Cái đồ lãng hàng giả đứng đắn này cuối cùng cũng lộ ra bản chất dâm đãng.

"Đệt, chê tụi này làm chậm, không phải sợ làm thầy bị thương hay sao? Lúc trước hậu huyệt không phải bị chơi ra máu sao? Thầy, người này, ai da, tôi sớm muộn gì cũng sẽ thao chết thầy, Tiểu Ngư, thầy Lục cũng đã lên tiếng, chúng ta còn nhẫn nhịn cái gì? Nhanh nhẹn lên cho thầy ấy xem."

Con ngươi của Tiêu Cẩn Du triệt để đen lại, hướng Mạnh Vũ gật gật đầu: "Ừm, đừng để thầy Lục cho rằng chúng ta ban ngày chưa ăn cơm, đáp ứng y, cùng tới đi."

Có điều này Mạnh Vũ thật đúng là không nhìn sai, Lục Viễn đích thực là cái giả đứng đắn, xác thực mà nói, y không có cơ hội phóng túng mình, tất nhiên không thể hoàn toàn phóng thích bản chất thật sự của mình.

Mỗi một người đều rất đa dạng, không có khả năng cả đời đều không thay đổi, đối với Lục Viễn mà nói, dâm đãng cùng với tiềm chất M chính là sự tiềm tàng sâu bên trong nội tâm, chưa từng thể hiện ra bên ngoài.

Chính là nhờ vào Tiêu Cẩn Du, Mạnh Vũ, Giang Liệt, ba tên khốn nạn này, đem thể chất thực sự của y khai phá ra ngoài.

Kỳ thật Mạnh Vũ và Tiêu Cẩn Du, bản thân bọn họ cũng chưa nhận thức được, bọn họ lần này thao Lục Viễn so với lần trước không giống nhau.

Bọn họ sẽ cố kỵ cảm thụ của Lục Viễn, sẽ làm tốt bôi trơn và khuếch trương cho y, sẽ chậm rãi tiến vào, chờ y thích ứng.

Tuy rằng tay bị treo trên cao, nhưng là còng tay đều đã được đặc chế, bỏ vào lớp bảo hộ rất dày, tuyệt đối không gây thương tổn.

Rất nhiều chuyện không ý thức được phát sinh. Như là từ ngẫu nhiên cùng với Tiêu Cẩn Du ba người bọn họ dâm loạn làm tình, đến chịu nhục, theo bọn họ đến gian phòng này, gia nhập cùng bọn họ lại dâm loạn làm tình.

Tâm tình Lục Viễn đã có thay đổi thật lớn, nhưng y vẫn chưa nhận thức được.

Phần lớn thời gian, con người sẽ không thấy được bản thân thực sự của mình, đến thời điểm nhận rõ, có lẽ đã chậm rồi.

Tiêu Cẩn Du cùng Mạnh Vũ nhìn nhau, bắt đầu mãnh liệt đâm rút, cùng tiến vào, lại đồng thời rút ra.

Lục Viễn sướng đến linh hồn nhỏ bé cũng muốn bay, nước miếng cùng nước mắt tràn ra trên mặt.

"A a a, nhanh, nhanh lên, ân hừ, thật thoải mái."

Mạnh Vũ cuối đầu cắn tai Lục Viễn, khàn khàn nói: "Còn không mau gọi tôi một tiếng lão công, mau gọi, không gọi không thao."

Thân thể Lục Viễn sợ run, quay đầu ngậm vào cánh môi Mạnh Vũ hôn lên: "A ân, lão công, đừng có ngừng."

Mạnh Vũ đột nhiên ngẩn người, môi bị Lục Viễn gặm hôn vài cái mới tỉnh, đem y đẩy ra.

Mạnh Vũ vội lau miệng, giận dữ rống to: "Thầy dám, ông đây chưa bao giờ cùng người khác hôn môi."

Điều này làm Tiêu Cẩn Du không nhịn được "cười khúc khích" một tiếng.

Hai mắt Lục Viễn đẫm lệ mông lung mà nhìn Mạnh Vũ, sau đó quay đầu lại, hướng tới Tiêu Cẩn Du lại hôn môi.

"Đừng dừng, hức, mau cho tôi, bên trong thật ngứa, tôi có phải , có phải  sẽ chết hay không."

Tiêu Cẩn Du nhìn Lục Viễn thật sâu, tim đập càng thêm cuồng loạn, lồng ngực như muốn nổ.

"Thầy Lục, thầu sẽ không chết, có tụi em ở đây, hư a, xem ai dám bắt nạt thầy? Em nhất định giết chết."

Tiêu Cẩn Du cùng Lục Viễn môi lưỡi giao triền, Mạnh Vũ một bên nhìn, sắc mặt rõ ràng rất không tốt.

Đệt mợ, tự nhiên lại để cho lão nam nhân này hôn môi?

Ông đây có phải cũng điên rồi hay không?

~~~~~~~~~~~~~~~~~

La la la, cho tui sao đê mn ơi 😙😙😙

๖ۣۜEdit•๖ۣۜCaoH•๖ۣۜThao Khóc Lão SưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ