Chương 10.1

25 0 0
                                    

            Anh chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vọng như vậy. Khi anh, Cảnh Dã và Hải Dương xông vào căn phòng được bảo vệ nghiêm mật này thì cô đã ngã dưới đất. Thấy cô không nhúc nhích nằm trên mặt đất, anh chỉ cảm thấy tất cả không khí trong ngực nháy bắt bị rút hết. 

          Tiếng súng không ngừng vang lên, anh nghe thấy giọng nói tức giận khàn đục của Mark, nghe được tiếng rống giận của Cảnh Dã và Hải Dương, nhưng tất cả giống như là ảo ảnh, giống như anh không hề tồn tại ở đây.

           Nhìn cô ngã xuống, anh chỉ cảm thấy tất cả thế giới đều là hư vô, toàn bộ đang lay động, vỡ nát tan tành. 

            Sau đó có bóng người đi tới trước mặt anh, ngăn trước mặt cô. 

         Ngăn cô. Anh đưa tay, xử lí hắn, sau đó từng bước từng bước đi về phía trước, mỗi bước đi đều giết toàn bộ người ngăn cản anh đến với cô. 

        Cuối cùng, anh cũng đến được bên cạnh cô. Anh quỳ xuống, nhìn cô giống như đang ngủ thiếp đi mà thôi, anh vươn tay, khẽ vuốt mặt cô. 

         Da thịt cô vẫn mềm mại như vậy, nhưng không có nhiệt độ, lãnh lẽo khác thường. Anh gạt mái tóc trên trán cô, giống như sáng sớm anh đánh thức cô cúi người khẽ gọi tên cô. "Như Nguyệt...." Nhưng cô không giống như lúc trước tiến sát vào ngực anh. Cô không có phản ứng. Không tỉnh lại. Cũng không mở mắt. Không có. 

        Mạc Sâm đưa tay ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt, lại nghe thấy tiếng người nào đó phát ra âm thanh khàn đục giống như dã thú đang gào thét. 

        Đó là anh? Không phải anh? Anh không biết, cũng không cách nào nhận biết, anh chỉ có thể cảm nhận được người con gái anh yêu nhất đời này đang nằm trong ngực mình. 

        "Tôi muốn sống, anh cũng vậy! Tôi muốn sống, anh cũng vậy! Tôi muốn sống, anh cũng vậy!" "Chúng ta cùng nhau đi, cùng nhau sống.... cùng nhau.... cùng nhau... cùng nhau....." 

         Cô tức giận mắng, cô đau lòng rơi nước mắt, cô mỉm cười má lúm đồng tiền như hoa nở. Anh có thể nhìn thấy cô và anh đang ngồi trên xích đu phơi nắng, lúc cô kéo anh đi mua quần áo, từng hình ảnh từng hình ảnh hiện ra trong đầu anh. Mỗi một giây, mỗi một phút, mỗi một đêm, mỗi một ngày. Từng giây từng phút cả ngày lẫn đêm. Đều tan vỡ. 

        Mạc Sâm? Mạc Sâm? Này? Nghe em nói, cô ấy còn sống, cô ấy chỉ bị tiêm thuốc mê. 

        Thuốc? 

        Đúng, đây là loại thuốc gây mê, trước kia em cũng bị tiêm loại này, cô ấy không sao. 

Tiêu cự từ từ rõ ràng, người quỳ trước mặt hắn là cô gái rất quen thuộc, Ô Hiểu Dạ. 

        "Không có việc gì, cô ấy chỉ ngủ thiếp đi." Hiểu Dạ nhìn anh, nhẹ giọng mở miệng. 

        Ngủ? 

        Cô thử thăm dò chạm nhẹ vào tay anh, thấy anh không phản kháng, mới cầm tay anh, đặt lên trước ngực Như Nguyệt. "Anh xem, có nhịp tim, đúng không?" 

Nguyệt Quang - Hắc Khiết MinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ