Giữa trưa, một luồng khí lạnh ập tới, nhiệt độ chợt hạ xuống.
Trong sân vườn, cây bàng lá xanh đã dần chuyển sang màu hồng, gió lạnh thổi, lung lay tàng cây, kêu xào xạc.
Sau khi hai người đàn ông rời đi, một mình Ba Như Nguyệt sửa lại sản phẩm trưng bày. Bên ngoài gió thổi mạnh, trong nhà vẫn yên tĩnh như thường. Cô tiếp tục sửa sang lại đồ, không muốn nghĩ nhiều, thế nhưng anh ta đột nhiên xuất hiện, khiến cô nhớ lại những chuyện đáng ghét kia, một luồng khí nóng trào lên, cổ họng căng thẳng, cô vội dừng động tác.
Càng khiến cô tức giận hơn đó là anh ta nghĩ rằng cô sẽ đồng ý giúp anh ta lừa gạt mọi người. Chẳng lẽ, cô không đáng để được đối xử tốt hơn sao? Trông cô tệ như thế sao? Tại sao anh ta lại nghĩ cô sẽ nguyện ý chấp nhận nhân nhượng vì lợi ích của mọi người? Nhìn cô có vẻ muốn như vậy sao? A, tất nhiên là cô không muốn, bởi vì cô thậm chí còn lôi Mạc Sâm ra để... Như Nguyệt tự giễu cười ra tiếng, nước mắt không kiềm nén được rơi xuống.
Chết tiệt... Cô chỉ muốn tìm một người đàn ông tốt kết hôn rồi sống đến già, vì sao lại khó như vậy? Vì sao cô không gặp được người đàn ông chung tình giống như Cảnh Dã và Hải Dương? Vì sao cô cứ phải gặp những chuyện xui xẻo này? Cảm giác bi thương xông lên đầu, cô nghẹn ngào, đưa tay che môi, nhưng nước mắt bắt đầu rơi lại không ngừng được.
Mấy hôm nay cố nhịn, bây giờ đều trút ra toàn bộ, cô khổ sở che môi, gập người, hoàn toàn sụp đổ ngồi xổm trên mặt đất khóc thút thít.
Cô chỉ muốn có được hạnh phúc.... Cô thật sự rất muốn, rất muốn có một người yêu cô, một người đàn ông thuộc về cô, một người luôn ở bên cô, cưng chiều cô, buổi tối có thể ôm cô, cô thật sự không muốn một mình nằm trên giường lạnh lẽo, cô đơn.
Cô thật sự sợ hãi cuộc sống một thân một mình suốt nửa đời còn lại, ở trong ngôi nhà to lớn, cô đơn tĩnh mịch đến già, rồi chết đi...
Tại sao không có người yêu cô? Tại sao cô phải sống cuộc sống một thân một mình? Tại sao cô phải một mình đối mặt với tất cả khó khăn của cuộc sống? Nước mắt không ngừng rơi xuống, cô vòng tay ôm chặt hai vai, cảm thấy mình giống như bị cả thế giới vứt bỏ, không ngừng khóc, khóc không thành tiếng.
Mạc Sâm vừa vào cửa hàng, thấy cô ngồi trên mặt đất, khóc đến đau lòng. Trong lòng anh co rút lại, đứng bên ngoài cửa thật lâu, mới cắn răng mở cửa đi vào.
Cô nhìn thấy anh đi vào, nhưng không có cách nào ngăn chặn nước mắt và đau lòng, cho nên chỉ khó chịu quay đầu sang chỗ khác.
Mạc Sâm đến bên cạnh cô, hai tay nhét trong túi quần nắm chặt thành quyền, khàn giọng mở miệng: “Cô muốn tôi gọi anh ta quay lại không?”
Trong nháy mắt, anh nghĩ cô sẽ mở miệng đồng ý, nhưng cuối cùng, cô không mở miệng trả lời chỉ lắc đầu một cái.
Nhìn hai vai cô khẽ run, anh không nhịn được hỏi: “Em vẫn thích anh ta?”
Mặc dù cô vẫn đang khóc, nhưng nghe câu hỏi của anh lại nhịn không được bật cười, lại lắc đầu một lần nữa. Trái tim Mạc Sâm vội buông lỏng, lúc này mới biết mình đang hiểu lầm, anh ngồi cạnh cô, chân phải quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng hỏi: “Vậy sao lại khóc?”
BẠN ĐANG ĐỌC
Nguyệt Quang - Hắc Khiết Minh
Cerita PendekTác giả: Hắc Khiết Minh Editor: QuynhNga0105 Beta: ChiMy (bản beta vẫn còn một số lỗi chính tả nên Cá sẽ beta lại và chỉnh sửa một số chỗ ^^) Convert: Ngocquynh520 Nguồn: https://diendanlequydon.com Thực sự vì quá thích...