Chương 80: Để lại đứa bé,cô có thể ra đi

791 27 0
                                    


Cô cũng chẳng dám hó hé một tiếng, không dám thở thậm chí cũng không dám nhìn ra bên ngoài nữa, lo sợ lỡ như sơ ý sẽ đối mặt với Daniel.
Cô hoảng hốt cầu xin anh, "Anh tha cho tôi được không? Lần sau....tôi không dám nữa đâu...."
"Không dám làm gì? Không dám phản bội tôi sao?"
Anh không chịu bỏ qua cho cô, một tay chụp lấy mông cô, nhấc lên sau đó nhấn mạnh xuống.
"Ưmh...." Đôi môi bị cô cắn đến trắng bệch. Nhìn anh bằng đôi mắt oán trách.

Mục đích căn bản của anh chính là muốn thấy mình khó xử, muốn cho mình không thể ngóc đầu lên nhìn bạn bè được.
Nghĩ vậy Jisoo đột nhiên phát điên, há miệng cắn mạnh lên vai anh.
Lần này đổi ngược lại là Kim Taehyung bật rên ra tiếng. Bàn tay lập tức túm lấy gáy cô, đẩy mặt cô tới sát mặt mình, dùng trán cụng lên trán cô.
Lửa giận nơi đáy mắt phản chiếu lên mặt cô, "Tiểu yêu tinh, em to gan thật đấy, dám cắn tôi à! Xem ra tôi phải trừng phạt em thật thích đáng, để xem lần sau em còn dám lớn lối như vậy nữa không?"

Trong hơi thở của anh đều mang theo sự nguy hiểm. Rất dễ nhận ra, lần này cô đã thực sự chọc giận anh rồi.
Nếu như vừa rồi anh còn có thể mềm lòng mà bỏ qua cho cô thì bây giờ hoàn toàn không có chuyện đó nữa.
Mắt thấy cậu hai nhà họ Mộ đang từng bước tới gần, thậm chí Jisoo còn có thể nghe được tiếng bước chân của anh.
Kim Taehyung chụp mông cô nâng cao lên, rồi sau đó lại nhấn xuống. Anh cũng dùng cơ thể mình phối hợp mạnh mẽ.
Mỗi một lần đều đẩy bản thân đến chỗ sâu nhất, mỗi một lần, đều dùng sức hơn lần trước....
Jisoo vẫn cố sức giãy dụa, nhưng đến cuối cùng, mỗi lần hai người va chạm, đều tựa như chạm tới linh hồn của cô, khiến cả người cô, đến cả lục phủ ngũ tạng cũng đều như bị thay đổi vị trí.
Cô không giãy dụa nổi nữa, sức lực toàn thân như bị mỗi lần va chạm của anh hút cạn, chỉ có thể mềm nhũn dựa vào đầu vai anh, mềm yếu, mặc anh được như ý.
***
Bóng người cao lớn của Kang Daniel cứ quanh quẩn mãi bên ngoài xe, khi còn cách xe chừng hai mét, thì anh dừng lại nhìn quanh bốn phía một lần nữa, sau đó mới thất vọng xoay người bỏ đi.
Ánh đèn chiếu lên bóng dáng cô đơn của anh.
Jisoo lúc này mới thở ra một hơi, nhả môi dưới bị bản thân cắn đến trắng bệch ra.
Kim Taehyung vô cùng căm ghét dáng vẻ căng thẳng vừa rồi của cô, anh hừ lạnh một tiếng, há miệng ngậm lấy miệng cô mút mạnh.

Bàn tay đặt trên người cô chuyển động qua từng tấc da thịt, không bỏ qua nơi nào.
"Bây giờ đã rõ ai mới là người đàn ông của em chưa hả?" Kim Taehyung thì thào bên tai cô.
Kim Taehyung bị anh va chạm đến thần trí hỗn loạn, ôm cổ của anh, miệng lầm bầm không rõ cô nói gì!
Vẻ mặt yêu kiều kia khiến Kim Taehyung càng khó kiềm chế được.
Nhưng anh cũng không muốn buông tha cô dễ dàng như vậy.
Hơi dịch người ra khỏi cơ thể cô, cố chấp hỏi cô lần nữa, "Rốt cuộc đã biết em thuộc về ai chưa?"
Jisoo mơ mơ màng màng nhìn anh.
Động tác dừng lại bất ngờ của anh khiến cô hơi tỉnh táo lại một chút.
Ngước lên đôi mắt ngân ngấn nước nhìn anh, "Vậy còn anh? Anh là người đàn ông của tôi sao? Bản thân anh thuộc về ai hả?"
Không ngờ bị Jisoo hỏi ngược lại mình như vậy, Kim Taehyung thoáng sửng sốt.
"Tiểu yêu tinh, có phải em quá tham lam rồi chăng?" Dứt lời anh thúc sâu vào cơ thể cô.
Trong mắt cô dần dâng lên nỗi chua xót. Mình quá tham lam sao?
"Tôi không hề tham...." Mắt cô ngập nước cúi đầu nhìn Kim Taehyung.
Kim Taehyung cảm thấy ngực oi oi ứ nghẹn, chưa kịp ổn định đã nghe cô nói tiếp: "Chưa bao giờ tôi có lòng tham.... Tôi cũng không dám tham. Bởi vì tôi không có tư cách để tham...." Giọng cô nói chuyện thỏ thẻ mềm mại, vẻ đáng yêu đó như muốn chạm đến trái tim anh.
Anh chợt dừng lại động tác, chỉ ngưng mắt nhìn cô chằm chằm.
"Từ khi nhận tiền từ bà Kim, trong lòng tôi cũng biết rất rõ, anh chỉ là ông chủ của tôi, hay nói đúng hơn là...chủ nợ của tôi. Giữa chúng ta chỉ là một vụ giao dịch, không liên quan gì tới tình yêu, lại càng không liên quan đến hôn nhân...."
Rốt cuộc cô muốn nói cái gì? Kim Taehyung nhíu chặt lông mày. Cảm thấy Kim Jisoo như thế này khiến anh thấy thật đau lòng.
Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ....
"Bây giờ tôi đã có thai, đứa bé là của anh, và chỉ có thể là của anh.... Tôi không tham, tôi chưa từng nghĩ sẽ được kết hôn với anh, càng không nghĩ tới chuyện sẽ làm vợ anh. Tôi chỉ mong có thể bình an sinh con ra...."
Ngừng lại một chút, cô cúi đầu nhìn anh như muốn khắc sâu bóng hình anh vào trong mắt, ánh mắt càng lúc càng mờ mịt, "Kim tiên sinh, chỉ cần anh mở miệng nói một tiếng thả tôi đi, tôi.... tuyệt đối sẽ không bao giờ....ở lại..." Nói xong câu đó, trái tim cô chợt đau nhói.
Cô không biết anh sẽ trả lời như thế nào, cô chỉ biết nếu cô thật sự rời xa anh, cô vẫn sẽ cảm thấy khó chịu lẫn đau lòng.
Nhưng họ vĩnh viễn sẽ không phải là người cùng một thế giới.
Sớm muộn cũng sẽ có một ngày.... phải chia xa.
Bây giờ đã rất khó để thoát ra, sau này còn có thêm đứa bé nữa, cô thật sự có thể buông tay, rời bỏ người đàn ông này được sao?

TỔNG GIÁM ĐỐC,ĐỪNG NHƯ THẾ NỮA [VSOO]_EDITNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ