Chương 189:Muốn biết sự thật

591 27 0
                                    


Toàn thân Rose cứng đờ. Cô quay đầu lại, đập vào mắt chính là đôi con ngươi sâu thẳm không thấy đáy kia. Chóp mũi ê ê, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. Rosé vùng vẫy, nhưng càng bị anh xiết chặt. Anh xoay người kéo cô đi theo mình.
"Anh muốn làm gì?" Cô vừa giãy dụa vừa hỏi.
Nhưng Park Jimin hoàn toàn không quay lại nhìn cô, mím chặt môi kéo cô đi về phía trước.
"Park Jimin, anh buông tay ra!" Rose liều mạng gỡ ngón tay cứng ngắc của anh. Cô mím môi, phun ra một câu: "Bạn gái của anh cũng ở đây, tôi tin anh sẽ không muốn để cô ấy hiểu lầm."
Park Jimin dừng bước, xoay người lại. Đôi mắt đen láy kia nhìn trừng trừng rose . Hít sâu một hơi, như đang cố gắng kiềm nén lửa giận hừng hực nơi đáy lòng, "Mắt chọn người của cô giờ đã hỏng đến mức này rồi ư? Lại đi coi trọng loại người ngu xuẩn kia!" Dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng lời nói ra vẫn cứng rắn như một tảng đá.

Rosé nở nụ cười yếu ớt. Nhìn thẳng vào mắc anh, nghiêm túc nói, "Không phải người đàn ông nào từ lúc sinh ra cũng được định sẵn là một người ưu tú xuất sắc giống như anh. Huống hồ tôi cũng chẳng phải là thiên kim tiểu thư gì, không có phương diện nào xuất chúng cả, thậm chí những lời khi nãy của anh ta về tôi hoàn toàn không sai. Vậy thì tôi có tư cách gì yêu cầu đối phương phải xuất sắc ưu việt đây?"
"Nửa năm không gặp, miệng lưỡi cô càng ngày càng trơn tru như bôi mỡ rồi đấy!" Anh lạnh lùng mở miệng, tay nắm chặt cổ tay cô vẫn không chịu buông ra.
Cổ tay bị anh xiết chặt đỏ bừng. Rose  không giãy dụa nữa, chỉ yếu ớt mở miệng: "Nửa năm không gặp, ánh mắt của anh so với trước kia đã khá hơn nhiều đó."

Ánh mắt? Ý cô là mắt chọn phụ nữ? Nhưng sao anh cảm thấy mắt chọn người của mình vẫn chưa từng thay đổi! Vẫn tệ hại và lệch lạch như xưa! Bởi vì....
Khỉ thật! Bởi vì nửa năm sau về nước, sau khi nhìn thấy cô, trong lòng lại bắt đầu lăn tăn không yên! Loại cảm giác này không tài nào kiểm soát được, càng không có cách nào kiềm nén được! Thật sự rất kinh khủng!
"Cho dù thế nào thì vừa rồi cũng cảm ơn anh." Rose dần dần điều chỉnh lại cảm xúc, giấu kín phần chua xót vào đáy lòng, "Giờ thì, xin anh buông tay ra đi..." Đôi mắt cô lấp lánh ngấn lệ nhìn thẳng anh. Lời nói tiếp theo giống như đã dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân mới nói ra được, "Chúc anh... Hạnh phúc với người con gái mà anh yêu..."
Anh chấn động. Bàn tay cầm tay cô khẽ run lên, "Cô, hy vọng chúng tôi hạnh phúc sao?" Chết tiệt! Vì sao anh lại cảm thấy những lời này chói tai đến thế?
Nói ra những lời không thật lòng, quả thật là rất mệt mỏi. Rosé cảm thấy mình không còn sức để lặp lại lần nữa, trầm ngâm một hồi, dưới ánh mắt bức bách của anh chỉ đành yếu ớt gật đầu.
Tay Park Jimin từ từ buông ra. Nhiệt độ kia cũng từ từ tách khỏi da thịt, Rose chỉ cảm thấy lạnh lẽo không thôi.
Nhưng, sự lạnh lẽo này là chính cô yêu cầu. Vậy nên, đừng khóc cũng đừng đau lòng...
Cô nhiều lần nhắc nhở mình, cảnh cáo mình, trong khoảng khắc xoay người, giọt lệ nơi khóe mắt vẫn không tự chủ được mà rơi xuống. Cúi gằm mặt để những sợi tóc tung bay tán loạn kia che giấu đi cảm xúc sụp đổ của mình.
*****
Lúc nhận được cú điện thoại này, Rose hơi ngẩn người. Không ngờ mới chỉ gặp lại Park Jimin có hai lần mà bạn gái anh đã tìm tới cửa. Nói cho cùng, phụ nữ luôn rất mẫn cảm với những chuyện như thế này. Có lẽ từ chuyện lần trước cô ấy đã nhìn ra được điều gì đó rồi. Sắp xếp xong công việc, Rose đi thẳng tới quán cafe đã hẹn.
"Hi, ở đây."
Khi cô đi vào quán cafe thì thấy đối phương đã đến rồi. Cô gái đó vô cùng quyến rũ động lòng người, mỗi một động tác đều rất duyên dáng yêu kiều. Khó trách Park Jimin sẵn lòng gạt bỏ hết những bóng hồng để chọn cô ấy...
"Xin chào, cô tìm tôi có việc gì không?" Sau khi ngồi xuống Rose liền vào thẳng chủ đề. Tầm mắt lơ đãng dừng trên ngón tay mảnh khảnh tinh tế của người con gái đối diện. Nụ cười bỗng chốc cứng lại trên khóe môi. Trên ngón áp út là một chiếc nhẫn kim cương sáng lóa. Chiếc nhẫn quá mức lóng lánh làm đau mắt Rose, đau đến suýt nữa rơi lệ...
"Tôi biết hẹn cô ra đây quả thật có hơi đường đột, nhưng tôi có vài chuyện muốn nói rõ ràng với cô." Đối phương nhấp ngụm cafe, không nhanh không chậm mở miệng.
"Không sao, cô nói đi."
"Mặc dù Jimin nói với tôi là hai người không quen nhau, nhưng ít nhiều tôi cũng có thể đoán được trước kia cô và Jimin từng có quan hệ."
Rosé nắm chặt ly cafe trong tay.

TỔNG GIÁM ĐỐC,ĐỪNG NHƯ THẾ NỮA [VSOO]_EDITNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ