Vừa nhìn thấy số hiện trên màn hình là của Kang Jungsoek sắc mặt anh càng u ám đáng sợ, "Tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng gì cần nói với tôi đấy!" Anh nghiến răng nói.
"Jisoo sắp đi rồi!" Lời của Kang Jungsoek từ đầu kia vong đến, khiến bộ não Kim Taehyung ngừng hoạt động trong chốc lát.
Cậu ta nói gì?
"Sao không có phản ứng? Tôi nói, Jisoo..Kim Jisoo, sắp đi rồi!" Kang Jungsoek tưởng Kim Taehyung không nghe rõ, nên nói lại chậm rãi từng chữ nói rõ nguyên câu.
Lúc này Kim Taehyung mới tỉnh hồn. Lập tức ngồi bật dậy, "Có ý gì? Cô ấy phải đi? Đi đâu chứ?"
"Xem ra, cậu quả nhiên không biết gì." Kang Jungsoek hất hất tóc. Sau khi tung ra một tin tức nóng hổi, anh chàng đã không còn vẻ sốt ruột lo lắng nữa mà ngược lại thì cứ tình tang nhởn nhơ."Tôi hỏi cậu, lời cậu mới vừa nói là có ý gì?" Kim Taehyung không thể nào bình tĩnh được nữa. Trong lòng mơ hồ dâng lên một dự cảm xấu.
"Không phải cậu không quan tâm sao? Dù sao cậu cũng không quan tâm cô ấy, tôi thấy, tôi không nên...."
"Kang Jungsoek!" Kim Taehyung nghiến răng phun ra ba chữ cắt ngang câu nói của Kang Jungsoek.
Tuy cách nhau qua chiếc điện thoại, Kang Jungsoek vẫn có thể cảm nhận được tâm tình u oán của người ở đầu bên kia. Thoáng rùng mình, không dám đùa giai nữa, vội vàng thành thật thú nhận toàn bộ, "Mới vừa rồi em trai của tôi đến sân, nói là đi tiễn Jisoo. Cô ấy được công ty giải trí Wesley ký hợp đồng, phải đi Mỹ học khóa đào tạo."
"Đi Mỹ?" Kim Taehyung đứng phắt dậy.
Đáng chết! Người phụ nữ này, đi mà không hề hé lời với mình một tiếng!
"Sân bay nào? Mấy giờ bay?" Kim Taehyung tùy tiện lấy đại quần áo qua loa mặc lên người miệng vẫn không quên hỏi Kang Jungsoek.Người phụ nữ kia....Lại còn dám âm thầm lặng lẽ rời đi!
"Cái này em trai tôi không nói với tôi."
"Shit! Không phải cậu với lão tổng Wesley quen thân lắm sao? Thay tôi gọi điện thoại hỏi thăm một chút xem là sân bay nào!" Kim Taehyung nôn nóng quýnh quáng lên, nút áo sơ mi còn chưa kịp cài hết đã tóm lấy chìa khóa xe phóng như bay ra ngoài.
"Biết rồi, biết rồi. Có tin sẽ lập tức thông báo cho cậu." Kang Jungsoek vừa đáp vừa thì thào lẩm bẩm: "Chậc, chậc, xem cậu như vậy, dường như rất là quan tâm Jisoo nha...."
"Cậu câm miệng! Hai phút sau cho tôi tin tức cụ thể!" Kim Taehyung cúp điện thoại, vào thang máy đi xuống tầng hầm để xe.
Suốt đường đi, không ngừng gọi điện thoại cho Jisoo.
Nhưng đáp lại anh ở đầu bên kia chỉ là giọng nói lạnh lẽo và cứng ngắc của tổng đài.
Điện thoại, không thể liên lạc....
Hừ, lại còn không thể liên lạc!
Kim Taehyung nóng nảy vứt điện thoại sang ghế phụ, rất muốn bắt người phụ nữ kia về ngay và dạy dỗ cho cô một trận.
Đây chính là tình yêu mà cô nói đó sao?Yêu mình mà lại âm thầm bỏ đi như vậy, ngay cả một cú điện thoại cũng không thèm gọi?
Rốt cuộc là tình yêu kiểu gì đây?
Kim Taehyung đột nhiên cảm thấy bứt rứt tức nghẹn, tức đến sắp phát điên. Bàn tay cầm lái siết chặt nổi cả gân xanh.
Kim Jisoo, có phải em đang trêu chọc tôi không? Cố ý nói những lời đó, để quấy rối khiến tinh thần tôi dạo gần đây không có một giây phút nào được yên. Quanh quẩn mãi trong đầu chỉ toàn là hình bóng của em!
Sau khi tạo ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng này, em lại không chịu trách nhiệm bỏ đi lặng lẽ như thế? Hành vi này của em đúng là độc ác vô nhân đạo! Chờ xem sau khi tôi bắt được em về rồi, sẽ dạy dỗ em ra sao!
Điện thoại di động lần nữa vang lên, Kim Taehyung nhanh chóng nhận nghe.
Là điện thoại của Kang Jungsoek, "Chuyến bay mười giờ sáng nay, sân bay Incheon." Kang Jungsoek cung cấp thông tin.
"Biết rồi." Không có lời nào khác, Kim Taehyung gỡ tai nghe bluetooth, nhanh chóng cho xe quay đầu lại.
Chiếc xe thể thao như đầu viên đạn lao vun vút ra khỏi nhà để xe.
***
Sân bay Sinchae
Jisoo đưa hộ chiếu cho nhân viên, cùng các cô gái khác làm thủ tục lên máy bay.
Sau khi hoàn thành khâu gửi hành lý, cô liền đứng sang một bên, ngẩn người nhìn điện thoại đã tắt nguồn.
Vốn định trước khi lên máy bay gọi điện thoại cho Kim Taehyung, nhưng....Có lẽ, tất cả đây đều là ý trời....
Duyên phận giữa bọn họ ngắn ngũi đến cả một cú điện thoại nói lời từ biệt cũng không có.
"Jisoo! Jisoo!" Giọng nói lanh lảnh vang vọng khắp sân bay. Kang Daniel đứng ở đàng kia, không ngừng vẫy tay với cô.
Ở một nơi công cộng như thế, giọng anh cũng không lớn lắm, thế nhưng cô lại nghe rất rõ ràng. Quay đầu lại, chạm phải gương mặt cười xán lạn của anh. Nụ cười của anh như có ma lực thần kỳ vậy, chỉ cần vừa xuất hiện, dường như có thể chỉ trong nháy mắt đã quét sạch hết những mây đen u ám kia.
Jisoo nói một tiếng với nhân viên, sau đó đi về phía Kang Daniel.
"Thủ tục đã xong hết chưa?"
"Dạ. Cũng sắp xong rồi." Jisoo gật đầu, rồi quay đầu ngược lại nhìn về phía cổng: "Đều do nhân viên họ giúp em làm."
"Điện thoại di động sao lại tắt máy? Hại anh tìm cả buổi vẫn không thấy em đâu, tôi thật lâu cũng không tìm được em, còn tưởng rằng không gặp được." Kang Daniel thở hổn hển, có lẽ do chạy quá nhanh.
"Em quên sạc điện thoại, nên nó tự động tắt nguồn." Jisoo giải thích, nhìn anh chạy đầu đầy mồ hôi, vội rút khăn giấy từ trong túi ra đưa cho anh, "Sao lại chạy vội như vậy?"
"Sợ em đi mất đó." Kang Daniel nhận lấy khăn giấy, lau mồ hôi trên trán.
Jisoo nhìn đôi mắt sáng ngời của anh, rồi khẽ mỉm cười.
BẠN ĐANG ĐỌC
TỔNG GIÁM ĐỐC,ĐỪNG NHƯ THẾ NỮA [VSOO]_EDIT
Lãng mạnTác giả : Đoan Mộc Ngâm Ngâm Thể loại: Ngôn tình Nguồn: Truyenfull Mình xin chuyển ver nha. Bạn nào không thích VSOO thì out ra dùm mình ~~