Rose bước đi cứ như người mất hồn. Nếu tất cả những chuyện vừa rồi không chân thật như thế, cô còn cho rằng đó chỉ là ảo tưởng của mình mà thôi.
Cô gái ấy là bạn gái anh sao? Lúc trước cô có nghe mẹ và chú Park buột miệng nhắc đến. Cô gái đó là con gái của chủ tịch tập đoàn nào đó, đang du học bên Mỹ. Hai ngươi đến với nhau thật môn đăng hộ đối. Lúc ấy cô chỉ cười trừ, cố ép xuống khó chịu trong lòng.
Nhưng, bây giờ...Không ngờ lại chính mắt nhìn thấy. Sau khi thấy rồi, trong lòng không đơn giản chỉ có khó chịu. Chỉ cần nghĩ tới tương lai họ sẽ kết hôn, trái tim như bị ai căng xé ra ngàn mảnh.Thẫn thờ bước đi trên đường, một hồi đi ra giữa đường lúc nào cũng không hay biết.
"Két...!!!" Tiếng thắng xe đinh tai nhức óc làm cô giật mình. Chiếc taxi phanh lại cách cô chỉ vài xăng-ti-mét.
"Muốn chết hả? Muốn chết thì tự tìm chỗ nào chết là được rồi, đừng có xông ra đường mà hại người khác, mẹ kiếp!" Tài xế bị cô làm cho hồn vía lên mây, nhô đầu ra chửi ầm lên.
Rosé vội vàng lùi vào vỉa hè, liên tục nói xin lỗi. Đúng lúc này...
Một chiếc xe sang trọng từ từ đỗ lại bên cạnh cô.
Cô kinh ngạc nhìn sang thì thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc. Nửa năm không gặp, anh vẫn chẳng có gì thay đổi. Vẫn dáng vẻ lạnh lùng và phong độ như xưa, thế nên phụ nữ vây quanh anh không hề thiếu.
"Cô đi đâu? Tôi nói bạn trai đưa cô đi."
Nói chuyện với cô không phải là Park Jimin . Nghe người nọ nói, tầm mắt Rose mới chuyển sang cô gái bên cạnh anh. Cô gái này rất xinh đẹp cũng rất nhiệt tình.
Một cô gái như vậy mới xứng đáng là người phụ nữ của anh. Cho nên, cô hẳn là phải chúc phúc cho anh, không phải sao?
"Không cần đâu. Tôi bắt xe tự đi được rồi, chỗ tôi ở cách đây không xa lắm." rose cười từ chối.
Nụ cười trên mặt cô gái kia vẫn không chút thay đổi, tầm mắt chuyển sang nhìn Park Jimin, "Cô đừng sợ anh ấy, dáng vẻ anh ấy lúc nào cũng vậy hết. Jimin, anh cười một cái xem nào, dọa người ta sợ rồi kìa." Cô quay người, làm nũng với Park Jimin .
Nhưng...Khiến Rose kinh ngạc chính là, không ngờ Park Jimin thật sự nghe lời bạn gái mình, thần sắc có chút tốt hơn mà còn khẽ cười.
Nụ cười ấy...Chỉ dành cho... bạn gái của anh...
Xem ra anh thật sự rất yêu cô gái này. Nếu không, người phụ nữ nào có thể khiến anh nghe lời được như vậy chứ?Trong lòng chua xót không sao chịu đựng được. Tay nắm chặt túi đồ. Cô cười, nhưng thiếu chút nữa cười ra nước mắt: "Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi thực sự không muốn làm phiền hai người. Xe đến rồi, tôi đi trước đây. Lần sau có cơ hội sẽ gặp lại." Rose vội vã vẫy tay, rồi sau đó nhân lúc đối phương chưa kịp phản ứng lại, cuống quýt xoay người, trốn lên một chiếc taxi.
"Jimin, có phải anh và cô ấy quen nhau không?" Cô gái kia như cảm nhận được có gì đó không đúng. Phụ nữ luôn rất nhạy cảm.Vẻ mặt Park Jimin không chút thay đổi, khởi động xe, nghe cô hỏi chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Chưa từng gặp."
Cô gái kia cười: "Nhất định là bạn gái cũ của anh rồi. Anh quên người ta nhưng chưa chắc người ta đã quên anh đâu nhé. Jimin, anh có sức quyến rũ như vậy, em thật sự lo lắng một ngày nào đó anh bị cô gái khác đoạt mất." Cô gái thuận miệng nói đùa.
Park Jimin không đáp nữa, giả bộ như lơ đãng quét mắt qua kính chiếu hậu, nhìn theo bóng chiếc taxi biến mất trong dòng xe kia, anh cũng lái xe hòa cùng dòng xe trên đường.
***
Ngày hôm đó, bầu trời như bị bao phủ bởi nhiều lớp mây xám xịt, nặng nề u ám lướt qua từng người khiến người ta cảm thất ngột ngạt bức bách, rất khó thở.
Dưới sự thúc giục của bạn bè, Rose không thể không đến nơi hẹn xem mắt. Người nọ chính là người đã từng gặp một lần. Cô đối với anh ta cũng chẳng có cảm giác gì cả.
Nửa năm qua liên tục bị mẹ, chú Park, đồng nghiệp làm mai, cô đã xem mắt không biết bao nhiêu lần rồi, tuy không muốn làm mọi người thất vọng, nhưng...Chưa một lần nào thành công hết.
Không biết từ bao giờ cô đã không còn cảm giác muốn yêu nữa rồi?
***
Lúc Park Jimin cùng bạn gái đẩy cửa bước vào quán cafe thì bắt gặp Rose đang ngồi đó. Mà đối diện cô là một gã đàn ông.
Mắt anh tối lại. Tiện tay chỉ một chiếc bàn, "Ngồi bên kia đi!"
"Chúng ta không vào phòng riêng sao? Em đã đặt trước với quản lý ở đây rồi." Cô gái kia cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhưng Park Jimin đã đi tới ngồi xuống, "Trong phòng rất bí bức, anh không thích!" Chỗ này cách một chậu hoa, có thể nhìn sang phía đối diện rất rõ ràng. Thậm chí có thể nghe rõ được những lời bọn họ nói.
"Bí bức sao? Phòng rất lớn mà!" Bạn gái anh lầm bầm, rồi cũng ngoan ngoãn theo anh ngồi xuống.
"Rose, xin lỗi." Rose vừa ngồi xuống, chợt nghe thấy người đàn ông đối diện lên tiếng trước.
BẠN ĐANG ĐỌC
TỔNG GIÁM ĐỐC,ĐỪNG NHƯ THẾ NỮA [VSOO]_EDIT
RomantizmTác giả : Đoan Mộc Ngâm Ngâm Thể loại: Ngôn tình Nguồn: Truyenfull Mình xin chuyển ver nha. Bạn nào không thích VSOO thì out ra dùm mình ~~