Cả hai đều rất khẩn trương. Nhất là Park Jimin, một người trước giờ gặp chuyện gì cũng có thể giữ bình tĩnh tự nhiên như anh, vậy mà lúc này lại căng thẳng đến nỗi toàn thân cứ cứng ngắc.
"Hai người đứng sát vào nhau một chút." Thợ chụp ảnh ra dấu tay với bọn họ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau. Rose đứng im không nhúc nhích, Park Jimin phải đưa tay kéo cô lại, để đầu cô tựa vào người anh.
"Ok, tốt hơn chút rồi, cười lên nào. Haiz, nhìn dáng vẻ của hai người không có chút gì là muốn kết hôn cả, không phải bị ép cưới đấy chứ?" Thợ chụp ảnh nói giỡn với hai người.Park Jimin liếc nhìn Rose. Không lẽ cô đang cho rằng mình bị ép cưới thật sao? Câu hỏi cũng hiện rõ trong mắt anh.
Rose lập tức mỉm cười, đưa tay qua nhẹ nhàng cầm lấy tay anh, "Thả lỏng chút, mặc dù chúng ta đều là lần đầu tiên, nhưng cả đời cũng chỉ có một lần này thôi."
Cả đời cũng chỉ có một lần này thôi....
Trái tim đang căng cứng của Park Jimin bỗng chốc xúc động vô biên, anh trở tay nắm chặt tay cô. Hai người cùng nhìn nhau cười.
Thợ chụp ảnh cũng cười theo, "Tốt rồi, thế này mới đẹp đôi chứ. Nào, nhìn về phía ống kính đi!"
'Tách' một tiếng, hình chụp kết hôn đã xong.
Park Jimin giành trước Rose cầm tấm ảnh lên xem. Hình chứng nhận chụp kiểu này xem ra cũng không tệ. Nhìn hai người ngồi gần nhau trong tấm ảnh, anh không nhịn được khẽ cong khóe môi.
....
Đến giờ cơm tối, Park Jimin họp mặt tất cả mọi người trong nhà lại.
Lúc giấy hôn thú được mở ra trước mặt mọi người, phản ứng của người nào người nấy không hẹn mà cùng nhau trợn tròn mắt. Nhưng sự việc đã đến nước này, cho dù mọi người có suy nghĩ gì cũng không thể thay đổi được kết quả kia.
Có lẽ đây cũng là một kết cục tốt. Chỉ cần đương sự là Rose và Park Jimin đều thật lòng muốn ký vào tờ giấy cam kết vĩnh hằng đó là được.
....
Tất cả mọi việc đều đến quá nhanh. Ngay cả người trong cuộc là Rose mà cô cũng quên béng việc mình đã kết hôn rồi. Mãi cho đến khi sống chung cùng nhà với Park Jimin thì cô mới có cảm giác đươc rằng giờ mình đã là gái có chồng.
Sáng sớm, khoảnh khắc đầu tiên sau khi tỉnh dậy, còn chưa mở mắt thì hơi thở quen thuộc kia đã tràn ngập vào trong hơi thở, khiến người ta có cảm giác vô cùng bình yên.Cô còn tựa sát vào lòng anh, còn cánh tay anh thì vòng qua eo cô.
Say mê nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh, Rose miên man nghĩ tới hiện tại người đàn ông này đã là chồng mình, trên môi không nén được nở nụ cười hạnh phúc.
Quyến luyến rúc vào ngực anh một lúc lâu, nhìn đồng hồ mới bịn rịn ngồi dậy, muốn xuống lầu làm bữa sáng.
Vừa mới vén chăn lên còn chưa kịp bước xuống giường, cổ tay bỗng bị ai đó giữ lại. Lòng bàn tay ấm áp khiến tim cô đập loạn nhịp.Còn chưa quay đầu lại đã bị Park Jimin bá đạo kéo cô ngã về ngực anh lần nữa.
"Ngủ thêm chút nữa đi." Anh vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, trong giọng có phần lười biếng. Hai cánh tay săn chắc ôm chặt cơ thể cô. Lật người qua đè cô dưới dưới thân, vùi mặt sâu vào mái tóc đen dài của cô.
Sự thân mật và ỷ lại này của anh khiến trái tim Rose tan chảy. Cô mỉm cười vòng hai tay ôm chặt thắt lưng rắn chắc của anh, "Em xuống làm bữa sáng cho anh. Dạ dày anh không tốt, cần phải ăn uống đúng giờ mới được."
"Chỉ một lần thôi, không sao đâu...." Park Jimin mơ mơ màng màng trả lời, rồi từ từ nhắm mắt lại, đôi môi mỏng hôn lên vành tai, kế tiếp đến viền tai...
"Nè....." Rose bị quấy nhiễu không chịu nổi, khó khăn lắm mới nói hết câu, "Nhưng mà... Anh còn phải đến công ty... Sắp trễ giờ rồi...."
"Hôm nay anh không đến công ty." Park Jimin ngậm mút vành tai mềm mại của cô. Mỗi ngày khi tỉnh lại có thể ôm cô, mở mắt ra có thể hôn cô, muốn cô hết lần này đến lần khác, cảm giác đó tuyệt vời biết bao...
Hạnh phúc của hôn nhân là thế này đây sao? Nào có giống phần mộ như bao người thường hay nói? Ngược lại còn có cảm giác như được bước chân lên thiên đường vậy...
"Sao không đến công ty?" Rose lấy làm lạ hỏi anh. Bị anh hôn đến không thở nổi, hai tay đang vòng trên eo anh của cô cũng vô thức siết chặt hơn.
Park Jimin không trả lời ngay mà chống hai tay nâng nửa người dậy. Lúc này anh mới mở mắt ra, đôi con ngươi mông lung nhìn Vãn Tình ở dưới thân, trong mắt bây giờ chỉ còn sự ham muốn cuồng nhiệt, cùng vẻ không đành lòng rời xa, "Hôm nay anh trở về Mỹ."
"Về Mỹ sao?" Rose kinh ngạc mở to mắt.
Đúng rồi, tối qua sau khi làm tình xong hình như anh có nói về lịch trình của hôm nay. Có điều lúc đó cô mệt quá nên mơ màng ngủ thiếp đi, chỉ nhớ được mang máng như vậy. Nếu hôm nay anh không nhắc có lẽ cô cũng nhớ ra.
"Anh...Phải đi bao lâu?" Rose cố gắng lắm mới không để lộ sự quyến luyến và không nỡ của mình khi phải xa anh. Thế nhưng, câu hỏi ngập ngừng buồn bã đã bán đứng suy nghĩ của cô.
Cô phát hiện, kể từ khi hai người thật sự kết hôn, nhất là sau khi sống chung với nhau, sự lưu luyến mà cô dành cho anh đã ăn sâu bén rễ vào lòng từ khi nào mà cô không hề hay biết. Bởi vì người đàn ông này là chồng cô, là người chồng mà sau này sẽ cùng cô nắm tay đi hết cuộc đời, là người chồng sẽ thay cô gánh vác những mưa gió bão bùng...
"Ừ. Ít nhất là một tuần." Anh gật đầu, đôi mắt sâu thẳm đen kịt nhìn cô, sóng tình bắt đầu cuộn trào dâng cao.
BẠN ĐANG ĐỌC
TỔNG GIÁM ĐỐC,ĐỪNG NHƯ THẾ NỮA [VSOO]_EDIT
RomanceTác giả : Đoan Mộc Ngâm Ngâm Thể loại: Ngôn tình Nguồn: Truyenfull Mình xin chuyển ver nha. Bạn nào không thích VSOO thì out ra dùm mình ~~