Chương 137: Triền miên suốt đêm

1.1K 39 1
                                    


Không vội cởi nút áo ngực cô ra, mà chỉ kéo dây áo phía bên phải xuống, để nó rơi hờ hững trên cánh tay mảnh khảnh của Jisoo.
Bầu ngực trắng muốt bên phải bật ra ngoài. Hình ảnh vô cùng mờ ám và hấp dẫn. Bàn tay anh lập tức bao phủ lên mà không vướng một trở ngại nào.
"Ưmh...." Nhiệt độ nóng bỏng đột nhiên phủ lên khiến cô há miệng thở dốc. Tay vội vàng quấn chặt hông anh.
Kim Taehyung rên rỉ ra tiếng, bất ngờ lật người cô lại để cô úp mặt vào cánh cửa.
"Anh.... Muốn làm gì...Ưm...." Cô không nói được hết câu.

Anh cúi đầu cắn mở nút áo ngực của cô. Hai quả đồi tròn trịa bị chèn ép lên cửa tạo ra đủ hình dạng mờ ám.
Jisoo chống tay lên cửa, bàn tay cuộn chặt lại. Bởi vì không thấy được anh ở sau lưng đang làm gì, chỉ có thể nhắm hai mắt để cảm nhận.
Nhưng càng như vậy thì cơ thể cô càng trở nên nhạy cảm...Cảm nhận được anh đang từ từ ngồi xổm xuống.
Nụ hôn của anh nóng như lửa đốt....Lướt dần từ chiếc cổ trắng nõn mịn màng mơn man hôn xuống dọc theo bờ lưng mềm mại nhỏ nhắn....Cho đến khi dừng lại ở vòng eo thon thả của cô....

"Ưm...." Ngón tay anh mơn trớn lướt qua từng nơi nhạy cảm của cô, vạch ra hai cánh hoa trượt vào giữa bông hoa đã sớm ẩm ướt.
"Jisoo...." Anh đột nhiên gọi tên cô.
"Dạ?" Jisoo không còn suy nghĩ được gì. Chỉ biết khe khẽ đáp lại anh.
"Em nói.... Nếu như chuyện chúng ta đang làm này để Kang Daniel nhìn thấy cậu ta sẽ có phản ứng gì?"
Jisoo sững sờ lập tức lắc đầu, "Đừng..." Chuyện thế này sao có thể để cho người khác nhìn thấy?
Kim Taehyung bỗng chen một ngón tay vào, lập tức nghe thấy tiếng rên rỉ hỗn loạn của cô.
Anh hỏi khẽ: "Mười tháng qua, rốt cuộc em có nhớ anh không hả?"
"Em...." Cô cắn môi không dám nói. Dĩ nhiên là rất nhớ! Đầu óc lúc nào cũng luôn nhớ về anh! Cô thật không muốn mình nhớ anh nhiều đến vậy, thậm chí còn rất muốn mình hãy quên anh đi....
Nhưng cuối cùng không thể nào làm khác được! Người đàn ông này như đã mọc rễ trong tim cô rồi....
"Hử? Sao không nói tiếp?" Anh ép hỏi. Như muốn trừng phạt bởi sự im lặng của cô, anh lại thêm một ngón tay vào.
Ác liệt hơn còn cho vào từ phía sau, động tác khuấy đảo nơi tay cũng tăng nhanh hơn, khiến nơi đó của cô lập tức ướt đẫm.
Jisoo thấp thở gấp nói, "Nhớ....Rất nhớ...." Cô ngoan ngoãn nói thật lòng.
Nghe được đáp án này, Kim Taehyung mới hơi hài lòng một chút. Nhếch môi tiếp tục hỏi: "Thật sao?"
"Ừm.... Thật...." Cô gật đầu lần nữa. Ánh mắt thấp thoát tia sáng, trong suốt óng ánh.
"Tiểu yêu tinh...." Cuối cùng anh cũng thỏa mãn thở nhẹ một tiếng, rút tay từ trong cơ thể cô ra.
"Ưmh..." Phía dưới bỗng nhiên trống rỗng, cô cảm thấy đùi mình mềm ra, có chút hụt hẫng.
Anh kéo xuống vật che đậy duy nhất của cô, nâng bờ mông trắng bế thốc cô lên.

Cô mềm nhũn ôm lấy cổ anh.
Đá văng cửa phòng ngủ, ôm theo cô ngã lăn lên giường. Anh nhanh chóng cởi xuống áo khoác, sau đó tới áo sơ mi rồi đến quần dài. Vất chúng lung lung đầy trên đất.
Vươn cánh tay dài ra nhấc bổng cô ngồi lên người mình, "Tiểu yêu tinh, mười tháng qua anh cũng nhớ em biết bao...." Loại cảm giác đó giống như bị trúng độc vậy, rất là khó chịu.
Lời của anh khiến Jisoo run lên. Không thể tin nhìn anh.
Có thể sao?
"Nhớ dáng vẻ hiện tại này của em, nhớ đến sắp điên rồi...." Anh cười xấu xa, gian ác nhướn người lên để ngay chỗ đó của cô.
Mặt Jisoo ửng đỏ. Thì ra anh nhớ là cái này. Giơ lên nắm tay tức giận đấm vào vai anh. Uổng công cô còn tưởng là....
"A...." Không đợi cô nghĩ thêm nữa đã bị anh đẩy ngã.
Kế tiếp....Trận chiếm đoạt tựa như gió lốc chính thức bắt đầu.
Thời gian xa cách mười tháng, khiến họ lần nữa triền miên quấn chặt lấy nhau, loại cảm giác tuyệt diệu ấy càng làm cho cả hai như bay bổng.
Giây phút kết hợp đó, cả hai đều sửng sốt trong giây lát.
Sau đó....
Đột nhiên anh điên cuồng chạy nước rút, tham lam đòi hỏi, chiếm đoạt. Giống như muốn đem toàn bộ sự chịu đựng suốt mười tháng qua trút hết vào cơ thể cô.
.... ....
Lần đầu tiên của họ không biết kéo dài bao lâu, nhiệt dịch nóng bỏng của anh phun toàn bộ vào cơ thể cô.
Jisoo bị anh chơi đùa không còn sức nhúc nhích.
Anh vào toilet, lấy khăn lông nóng cẩn thận giúp cô lau sạch chất lỏng màu trắng đục trên người. Nhưng chỉ mới nghỉ ngơi được mười phút, anh bắt đầu sung mãn trở lại, 'làm thịt' cô lần nữa.
Ưm...em không muốn nữa...." Bị dằn vặt suốt đêm không biết bao nhiêu lần. Jisoo không chịu nổi nữa cầu xin tha thứ.
Nhưng anh vốn không định chỉ mới nhiêu đó đã bỏ qua cho cô. Anh như dã thú bị nhốt mười tháng trời, khó khăn lắm mới được thả ra, cho nên, làm sao có thể buông tha cô đơn giản như vậy?
"Tiểu yêu tinh, ngoan.... mở ra...cho anh vào đi...." Anh dụ dỗ cô.
Mặc dù cô mệt chết đi được, nhưng....phản ứng của cơ thể xui khiến cô lần nữa mở rộng hai chân ra, nghênh đón vật nóng bỏng của anh tiến vào.
"Em siết anh chặt quá...." Anh thì thầm nói. Mười tháng không làm, nơi đó của cô càng trở nên vừa nhỏ vừa chặt. Thật sự sắp ép anh phát điên.
Nâng lên bờ mông trắng, anh dụ dỗ cô, "Tiểu yêu tinh, thả lỏng một chút...anh sẽ chết bởi dáng vẻ này của em mất...."
"Anh nhẹ thôi... A....em không chịu nổi nữa...."
"Mới thế này đã không chịu nổi? Đêm nay vẫn còn dài lắm...."
"Híc híc, em không muốn nữa...."

TỔNG GIÁM ĐỐC,ĐỪNG NHƯ THẾ NỮA [VSOO]_EDITNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ