Giọng nói nặng nề như có vô số tảng đá nện vào trái tim cô. Lòng bồn chồn lo sợ, hai tay bất giác xoắn chặt vào nhau. Cuối cùng cô vẫn không quay đầu lại, cũng không nói thêm gì nữa, dứt khoát bước đi.
Đóng cửa lại tựa người vào cánh cửa phòng tổng giám đốc, rồi lại không kiềm lòng được quay đầu nhìn cánh cửa đã khép kín.
Nghĩ tới người phía bên trong cánh cửa kia tự thầm hỏi...
Park Jimin...Có phải trong lòng anh cũng có em như trong tim em vẫn luôn có anh hay không?
Chẳng qua chỉ là...Anh vẫn chưa nhận ra tiếng lòng của mình mà thôi? Vãn Tình cười chua chát, rồi tự giễu lắc đầu.Đó là một người đàn ông không biết yêu, muốn anh yêu một người là chuyện khó khăn đến nhường nào chứ?
Còn mình, nào có khả năng để làm được chuyện đó?
***
"Rose, sao lại ra đây? Không ở lại tâm sự với bạn trai sao?" Vừa mới ra tới phía ngoài, nhóm đồng nghiệp thi nhau nháy máy hỏi cô.
"Phải đấy, người yêu cô đẹp trai thật đó. Mấy bộ phim điện ảnh gần đây đều do công ty anh ta sản xuất, khi nào có dịp bảo bạn trai cô mời bọn này đến xem với được không?""Đúng rồi. Nghe nói có bộ 3D Anime gì đó đã phát sóng rồi, chúng ta hẹn bữa nào cùng đi xem đi."
"Cô hai à, cô bao tuổi rồi mà còn xem Anime nữa đấy!"
"Kệ người ta, cái này gọi là lớn xác nhưng có tâm hồn trẻ con."
Rose nghe các cô sôi nổi trêu qua trêu lại, không khỏi lắc đầu giải thích: "Đừng đoán lung tung như vậy. Anh ấy không phải bạn trai tôi. Nhưng nếu mọi người muốn đi xem phim..."
"Chiều nay tôi sẽ cho người mang vé đến. Lúc đó mọi người muốn xem phim gì đều không thành vấn đề."
Rose còn chưa nói xong chợt nghe thấy một giọng nói khác chen vào. Cô sửng sốt quay đầu lại thì thấy Park Jimin đang đứng ở phía sau.
Anh nói chuyện với đồng nghiệp nhưng tầm mắt không hề nhìn tới cô. Vẻ mặt lúc này đã bớt đi sự lạnh lùng vốn có, khiến người ta có cảm giác rất dễ gần.
Các đồng nghiệp vô cùng vui sướng đá mắt với Rose, cười nói, "Cảm ơn Park tổng đã hào phóng thế nhé. Sau này có phim mới chúng tối nhất định sẽ bỏ tiền túi để ủng hộ."
Park Jimin không nói gì nữa, chỉ cong môi cười coi như đáp lại.
Sau đó..Đôi mắt sâu thẳm chuyển sang nhìn Jisoo, mím môi không nói thêm gì, xoay người bước đi.
Anh đã đi...
Nhưng tầm mắt Rose vẫn dừng lại ở nơi anh vừa biến mất rất lâu. Ánh mắt mênh mang cùng lòng dạ rối bời.
"Nè, mau tỉnh lại đi!" Chợt có người vỗ một cái lên vai cô, thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của cô, bèn trêu ghẹo, "Không phải bạn trai hả, thật sự không phải bạn trai sao? Không phải bạn trai mà người ta vừa khuất bóng mà ba hồn bảy vía của cô cũng bay bổng theo rồi."
Rose giật mình hoàn hồn, đỏ bừng mặt vội vàng chuyển tầm mắt, "Đừng trêu tôi nữa mà, tôi đi làm việc đây."
***Nhiều ngày sau đó, mọi người đều vô cùng bận rộn.
Hôn lễ của Jisoo đang được xúc tiến chuẩn bị.
Sắp xếp và trang trí hội trường, mời khách, chuẩn bị đã tiệc, cùng với những chuyện vụn vặt khác, Rose cũng bận rộn giúp đỡ.
Jisoo lo sức khỏe của cô không kham nổi nhiều việc, muốn cô nghỉ ngơi, nên cô đã đến công ty xin nghỉ để ở nhà phụ giúp.
Càng đến gần ngày cưới, mỗi sáng thức dậy bận rộn làm đủ việc nên jisoo không có thời gian để suy nghĩ linh tinh.
Nhưng...Vào mỗi đêm khuya thanh vắng, trong đầu cô sẽ luôn xuất hiện bóng dáng của một người...
Park Jimin...Thậm chí cô cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi không có gặp anh. Kể từ hôm đó, sau khi rời khỏi công ty anh cũng không xuất hiện nữa.
Mặc dù thỉnh thoảng cô cùng Jisoo tới thăm mẹ, chú Park có gọi cho Park Jimin bảo anh về nhà, thì anh sẽ viện cớ bận việc không về được.
Dần dần, Rose cũng hiểu ra...Người đàn ông này hẳn là đã quên mình rồi.
Như vậy cũng tốt...Dù sao giữa họ, kết quả cuối cùng cũng chỉ là như vậy mà thôi. Nhưng sao lòng cứ cảm thấy càng ngày càng cô đơn, càng trống trải thế này?
***
Cách hôn lễ chỉ còn năm ngày.
Hôm đó...Lúc Rose bắt xe chuẩn bị đến nhà họ Kim, thì điện thoại di động cô bỗng nhiên có cuộc gọi đến.
Nghĩ chắc Jisoo gọi hỏi mình đi tới đâu rồi, cô vội vàng móc điện thoại ra, vừa nhìn thấy số điện thoại trên màn hình cô liền ngẩn người.
Dãy số này cô không thể quen thuộc hơn được...
Park Jimin ...
Cho dù có xóa số đi nữa, nhưng từ lâu nó đã khắc sâu vào lòng cô rồi. Rõ ràng đã rất lâu không liên lạc vậy mà cô vẫn chưa quên...
Cố gắng ổn định lại nhịp tim cô mới bắt điện thoại, "A lô." Cô khẽ khàng lên tiếng, thế nhưng đầu bên kia vẫn im lặng không nói. Rose chỉ nghe thấy tiếng thở rất nặng nề.
Không khí lúc này như ngưng đọng. Dường như anh không có ý định muốn lên tiếng.
Rose mấp máy môi, nhẹ giọng hỏi: "Tìm tôi có việc gì sao?"
"Em đang ở đâu?" Cuối cùng Park Jimin cũng mở miệng.
Mười ngày không gặp, vừa nghe thấy giọng nói này, lòng Rose khó tránh khỏi bồi hồi xúc động, "Đang đón xe đến chỗ Jisoo..." Cô vùa nói vừa siết chặt điện thoại trong tay.
"Ba giờ chiều nay tôi chờ em ở quán trà Peace."
Ba giờ? Cô đã hẹn với tiệm hoa sẽ đến bàn bạc về hoa bố trí trong hội trường cưới rồi.
"Được, tôi sẽ đến đúng giờ." Rõ ràng nên yêu cầu đổi giờ hẹn mới đúng, nhưng lời nói ra ngay cả cô cũng không kiểm soát được.
BẠN ĐANG ĐỌC
TỔNG GIÁM ĐỐC,ĐỪNG NHƯ THẾ NỮA [VSOO]_EDIT
RomantikTác giả : Đoan Mộc Ngâm Ngâm Thể loại: Ngôn tình Nguồn: Truyenfull Mình xin chuyển ver nha. Bạn nào không thích VSOO thì out ra dùm mình ~~