Chap 27 : Đồ giả

173 34 31
                                    

Sau khi lo tang lễ cho Rusi xong, tất cả quay lại tinh linh giới. Gương mặt ai nấy cũng đều bơ phờ, trên người vẫn còn bộ đồ đen bám bụi. Cả bọn đứng trước căn nhà bí ngô của Yashiro, nhìn nhau một chút rồi quyết định đi chỗ khác, để Lily có không gian riêng. Vì họ hiểu cô đang cảm thấy thế nào. Lily nhìn theo bóng của mọi người, sau đó từ từ bước vào căn nhà. Cô lặng lẽ ngồi xuống cạnh giường, nhìn khuôn mặt say ngủ của Karuto mà không khỏi đau đớn. Kể từ ngày hôm đó đến bây giờ đã năm ngày rồi mà hắn vẫn chưa có dấu hiệu là sẽ tỉnh lại. Cô mím chặt môi, sao bao nhiêu chuyện xui xẻo lại cứ trút hết lên đầu của cô như vậy ? Mất đi người chị yêu quý, người yêu thì không rõ sống hay đã chết, cứ nằm như rơi vào trạng thái thực vật.

Lily đặt tay lên khuôn mặt của anh, ngón tay cái miết nhẹ lên gò má, trên đôi môi khô khốc vẽ lên một nụ cười chế giễu. Cô đúng là đáng chê cười, thân là bạn gái của hắn vậy mà đến thân phận của hắn, mọi thứ về hắn cô lại chẳng hề hay biết. Hắn cũng chẳng hề nói một câu với cô. Báo hại cô phải tự tiếp thu tình hình, ép bản thân tin vào những sự việc vừa xảy ra. Không một lúc nào là tinh thần của cô được thả lỏng, lúc nào cũng ở trạng thái cảnh giác cao độ. Cô mệt lắm, nhưng mệt rồi thì sao ? Cô có thể kêu than với ai sao ? Chẳng một ai cả vì cô biết mọi người đều có nỗi khổ của riêng họ và lúc cô cần hắn nhất thì hắn lại chẳng có động tĩnh gì. Cô chỉ có thể ngồi ở đây thầm mong, hy vọng hắn tỉnh lại. Nhiều lúc cô ước mình có thể làm điều gì đó hơn thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng ra. Lily thở dài, đan tay mình vào tay của Karuto, mệt mỏi mấy ngày qua đã làm cô gần như kiệt sức. Mi mắt mỏi nhừ khép lại, cô chìm vào giấc ngủ.

Lúc này cả bọn đang ngồi ở nhà của vị trưởng lão vì Sakura có chuyện cần trao đổi. Đã lâu rồi kể từ cuộc họp khẩn đã chẳng thấy bóng dáng của Sakura, giống như bị bốc hơi. Vậy mà giờ chị ấy thình lình xuất hiện rồi đòi gặp mặt. Mà Sakura không phải người hay thích tụ tập, họp hành nên xem ra chuyện này khá quan trọng. Yashiro bước đến bàn tròn, tuỳ tiện lấy một chiếc ghế gỗ nhỏ ngồi xuống. Dù đến đây không ít lần nhưng lần nào đến cô cũng thấy thích thú. Vị trưởng lão này có vẻ là một người yêu thích đồng hồ. Xung quanh nhà chỗ nào cũng có đồng hồ, từ cổ đến hiện đại, mọi kiểu dáng đều có. Nghe nói ông ấy đã chi ra một khoản tiền lớn để mang cái đồng hồ Breguet No.160 Marie Antoinette về nhà. Chiếc đồng hồ đó là một phụ kiện bỏ túi được một người phụ nữ tên Marie Antoinette, người Áo, Vương hậu của Loius XVI, đặt làm từ năm 1782. Tuy nhiên là không may thay vị Vương hậu kia lại qua đời trước khi được nhìn thấy chiếc đồng hồ đó. Nó còn được coi là tác phẩm Mona Lisa trong giới đồng hồ.

Hình như lần gần đây nhất, vị Trưởng lão cuồng đồng hồ này đã mua thêm một loại đồng hồ Henry Graves Supercomplication được làm vô cùng tỉ mẩn và kì công, lấy tên theo vị chủ nhân của nó là một triệu phú người Mỹ trong ngành ngân hàng,....Yashiro thầm cảm, nghĩ lại là cô nếu có trong tay số tiền đó cô sẽ không mua đồng hồ rồi treo lên như vậy đâu, thà dùng nó để mua xúc xích làm Tako-chan còn tốt hơn nhiều. Không biết vị Trưởng lão này đã buôn ba bên thế giới loài người bao lâu rồi...cô thật không dám nghĩ tới. Hôm nay, chủ nhà không có nhà nhưng cô cũng chẳng có gan động vào mấy cái đồng hồ đó đâu.

[JsH] Hoa đào trong em [Tạm Drop]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ