Yeh Shuhua gật gà ngủ trên vai Soojin, tàu lửa chạy ầm ầm làm nàng chẳng thể thẳng giấc, lần đầu về nhà người yêu làm Shuhua có tý hồi hộp. Lia mắt ra cửa kính, có vẻ vẫn chưa tới nơi, Soojin bên cạnh cũng tựa vào nàng đọc sách.
"Soojin bao lâu không về nhà rồi?"
"5 năm, sau khi lên đại học tôi đã ra riêng rồi."
"Soojin thật dũng cảm, có thể ở xa đến thế."
Thật tâm Seo Soojin chưa sẵn sàng về lại nơi đó, nhưng nếu không về lòng lại chẳng an yên, cô muốn gặp lại em gái, gặp lại mẹ và cả bố, chỉ là muốn, chứ chưa muốn làm.
"Em mới dũng cảm, em tới đây có một mình thôi."
Lật trang sách, cô thủ thỉ, nàng đến đây lúc chưa sõi tiếng, tự thân vận động từ tìm trọ cho đến lúc đi làm. So với nàng, Soojin vẫn còn kém một bậc.
Tàu chạy đến bến là gần chiều muộn, cô thuê chiếc taxi chạy về nhà. Đến nơi, Soojin cứ ngập ngừng mãi trước cửa.
"Soojin định không bấm chuông à?"
"..."
"Hay em giúp Soojin nhé."
Shuhua nhanh nhảu bấm ting một cái, Soojin rủa thầm không biết ai mượn nữa.
"Seo Soojin hùng hồn em biết ngày nào đâu rồi? Mạnh dạn lên nào, Soojin đã tới đây rồi, không cần nhụt chí lùi bước như vậy."
Cái nắm tay nàng trao cô như trao theo nguồn năng lượng tích cực, Soojin nuốt khan, cùng lúc có người ra mở cửa.
"Chị... chị hai?"
"Hyejin... chị hai về rồi đây!"
Seo Hyejin giờ đã thành thiếu nữ đôi mươi, dáp dáng cao ráo, trông xinh và khác với trí nhớ lần cuối của Soojin nhiều. Con bé thút thít vùi mặt vào vai cô khóc ròng, cuối cùng cũng xung họp rồi.
"Chị hai đây là...?"
Hyejin lau nước mắt, chợt nhận ra nhà có khách.
"Đây là người chị nói với em, Shuhua, gọi chị đi."
"Chị dâu! Cảm ơn chị đã làm tan chảy cái cục đá này, còn có thể theo chỉ về tới đây là chị giỏi lắm ấy!!"
Soojin nghệt mặt xem con bé tiếp đón nàng nồng nhiệt còn hơn cả mình, tay siết chặt quai balo, chân từng bước nhỏ đi vào trong.
"Cả nhà ơi xem ai vừa về này!!"
Hyejin một tay cắp Yeh Shuhua lôi vào trong, và tất nhiên người người trong nhà chỉ nhìn thấy nàng, còn nghĩ người lạ này là ai.
"Hyejin làm gì mà con la ồn ào vậy?"
Từ trong vách, người đàn bà dò tay bám lên tường, tay kia nắm lấy tay người làm, lò dò theo âm thanh của Hyejin. Đôi mắt vô hồn là những gì Shuhua nghĩ đến đầu tiên khi nhìn thấy bà, lát sau mới chợt nhớ đến người này là ai.
"Mẹ, mẹ đoán xem hôm nay ai tới nè?!"
Hyejin kiềm hơi thở vui mừng mà kéo Soojin tới gần, có vẻ còn sợ nên Soojin cứ giật giật tay lại, xong đành nương theo hành động của con bé.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SooShu] [MinMi] Thứ Ở Seoul Không Có
Fanfiction"Trưởng phòng, có thể nào sắp xếp cho tôi một chỗ trên chuyến đi Gyeonggido tới không?" "Shuhua ssi muốn chuyển công tác? " "Phải, rời khỏi đây."