Yeh Shuhua phải thừa nhận cả nhà Seo đều cùng một khuôn in ra, à trừ Hyejin có chút tăng động, xem như bù lại cho người yêu của cô đi. Ông Seo với Soojin rất giống nhau ở khoảng lầm lì ít nói, lại còn nghiêm nghị nữa.
"Shuhua, con đừng ngại, cứ thoải mái ăn nhiều một chút nha!"
Nàng chợt tỉnh, bà Seo bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng, vỗ vỗ vào tay nàng, Hyejin nhanh nhảu chìa qua cho nàng ít đậu hà lan. Seo Soojin ngồi ở đầu bàn, đối diện là bố mình.
"Aigoo ~ bố à bố có thể thôi nhăn mày và ăn tối bình thường không? Chị hai lâu ngày mới về, bố cứ như thế... Hừ..." Hyejin trông vẻ mặt đanh lại của ông mà khó chịu trong lòng.
"Hyejin, không có hỗn, mình à, nhà có khách, mình giữ thể diện cho tôi với."
Nghe những lời đó làm nàng hơi ngại, kiểu vì mình mà họ phải kiềm nén những thứ không vui vậy. Seo Soojin mím môi, bợ tay gắp ít thức ăn vào chén bố cho phải lễ.
"Bố, con mời bố."
"Con cái nuôi lớn, mọc lông mọc cánh đủ rồi bay lượn đã xong xách thây về đây. Không ra thể thống gì cả!"
"..."
Dù lời lầm bầm không rõ tiếng song cả nhà vẫn nghe được ẩn ý của ông, nhưng phải tỏ ra như chưa nghe gì. Ông Seo cầm dọc đôi đũa xuống mặt bàn cho bằng lại, gắp mớ thức ăn Soojin đưa qua ban nãy cho vào miệng. Hyejin bật cười, cũng mong con quá trời mà còn giả bộ nữa.
"Con bé này có vẻ không phải người Hàn nhỉ?"
Ông Seo nheo mắt, giờ mới có dịp nhìn rõ Shuhua, nàng vội quay qua trả lời.
"Dạ không, con là người Đài."
"Hừm, bao nhiêu người không chọn, lại vớ phải đứa con gái ngỗ nghịch này... Haiz..."
Ông lắc lắc đầu, bà Seo cảm nhận được cái thần của chồng liền vỗ vào vai ông. Phần nghiêng qua Soojin.
"Soojin bé, kể mẹ nghe công việc con đi. Xa nhà lâu như thế không ngờ lại thành đạt tới vậy, không hổ danh là giống bố nha!"
Hyejin che miệng cười khẽ, bố à sao lại chọc ngay ổ kiến lửa thế kia.
"Bình thường thôi mẹ, chỉ là may mắn hơn người khác một tý thôi."
Nắm lấy tay nàng, tâm tình Soojin lan toả tới mức bà Seo không cần tận mắt thấy cũng cảm nhận được.
"Aigoo ~ khéo sang năm nhà mình có hỷ bố nhở?"
Hyejin cuốn cuốn mớ thịt vừa chín tới vào lá rau, mắt nháy nháy. Ông Seo chỉ nheo mày đáp trả, con với chả cái, xem người lớn chả ra gì.
...
"Thế xem ra ở một mình đã biết cách không gây hoạ nữa rồi!"
"Bố, con biết bố vẫn bị những chuyện ngày xưa ám ảnh nhưng giờ đã khác, con không thể một câu làm thay đổi mọi chuyện, con chỉ có thể trở về để bố tận mắt chứng kiến Seo Soojin bây giờ là như thế nào."
Ông Seo nhả ra hơi thuốc đắng nghét, liếc nhìn đứa con gái ương bướng ngày nào giờ thành thiếu nữ chững chạc, một lời nói ra đều có giá trị, nghe Hyejin báo cáo còn làm mưa làm gió ở cả chỗ làm. Tính ra cái tính tự tiện làm gàn còn đó chứ chưa bỏ hẳn đâu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SooShu] [MinMi] Thứ Ở Seoul Không Có
Fanfiction"Trưởng phòng, có thể nào sắp xếp cho tôi một chỗ trên chuyến đi Gyeonggido tới không?" "Shuhua ssi muốn chuyển công tác? " "Phải, rời khỏi đây."