Cho Miyeon từ lúc biết Minnie lâm chuyện lòng bất an hơn bao giờ hết, mắt không thể nhìn rõ người kia hiện giờ như thế nào, lại chẳng có phương thức nào liên lạc được, cô cũng ngưng nhắn tin cho Minnie vì biết cô ấy sẽ không còn tâm trí mà quan tâm, thay vào đó chỉ muốn mau mau giải quyết vấn đề trước mắt.
Những khi Minnie không còn đề phòng như vậy, Cho Miyeon nửa phần lại muốn tiến tới gần hơn, cô mong mỏi có thể san sẻ chút ít, từ đó làm bàn đạp quay về với Minnie.
Nhưng người tính không bằng trời tính, dù rõ xu hướng tiêu cực của Minnie mỗi khi cô ấy nổi giận song Miyeon chưa tính tới mức sẽ nhìn thấy mớ hỗn độn ngay khi cánh cửa nhà được mở ra, à không đến nỗi bừa bộn đâu chỉ là Minnie vốn gọn gàng, nhưng có lẽ giờ đây hai từ đó Minnie chẳng thể nhét được vào đầu.
"Em tới đây làm gì?"
"Em... em tới xem Minnie thế nào..."
"Về đi, ở đây không có gì để xem cả."
Tức giận, uất ức, xấu hổ là cảm xúc Minnie đang mang lúc này. Đánh mất tài liệu vô cớ, bị mất việc, giờ lại bị người yêu cũ tìm tới tận nhà khác gì muốn cười vào mặt cô là đáng đời. Kim Minnie đầu óc bấn loạn, cứ dọn vào rồi lại bừa ra, mớ giấy tờ trên bàn ngay ngắn lát sau lại bị cô lôi xuống sàn nhà, Minnie lo sợ có thể bỏ mất cái usb đâu đó trong nhà nhưng lại không hay.
"Minnie.. có thể bình tĩnh nói chuyện với em không... đừng né tránh em như vậy..."
Miyeon xuống nước, trông thấy bộ dạng người kia làm lòng thêm đau, bây giờ ngay cả bước vào nhà Minnie cô cũng bị từ chối.
"Chúng ta không có gì để nói cả, em về đi trước khi tôi lớn tiếng hơn với em!"
"Em xin Minnie, đừng tự nhốt mình như vậy nữa..."
"Đã bảo là đi đi!!"
Lại lần nữa Kim Minnie để phần con lấn át, tiếng đổ vỡ vang lên, đánh động cả Ok Daeun ngồi ngoài xe, vốn chẳng thích lưu tâm việc không phải của mình nhưng Cho Miyeon lại nằng nặc chuyển hướng tới đây, Daeun không thể không làm theo.
Cho Miyeon giật bắn mình, mảnh thủy tinh nhỏ li ti văng đến gần mé chân, may mắn hôm nay cô mang giày thể thao nên không bị cứa đến. Kim Minnie hít thở khó khăn, có chút cảm giác tội lỗi, cô định lòng tiến tới kéo Miyeon ra xa thì từ ngoài có người xông vào.
"Có chuyện gì vậy? Trời đất!! Cô định ám sát Miyeon à!! Bị điên à!!" Daeun la lớn, tay bất giác kéo Miyeon lui ra, hướng ánh mắt đanh thép tới Minnie.
Trong phút chốc Minnie nửa phần mường tượng ra vấn đề, kia là cô gái hôm trước, hôm trước lại là ở công ty Miyeon, nay lại cùng cô ấy, còn quan tâm tới thế. Kim Minnie bây giờ không chỉ cáu bẩn, mà còn xen kẽ ghen tuông.
"Có gì mà đông đủ quá vậy?"
Cuộc vui nay còn hấp dẫn hơn khi Soojin vừa xuất hiện tới, cô chẳng biết tại sao Miyeon cùng cô gái kia đến đây, nhưng xem ra Minnie không tiếp đón khách nồng hậu cho lắm.
"Không có gì... Aa!!"
Miyeon trông vết đốm màu đỏ thẫm chảy ra từ đầu ngón tay Minnie liền ngồi xụp xuống nắm lấy, vơ đại tấm khăn gần đó quấn vào. Ngay cả Soojin cũng nhướng tới xem xét, cô kéo cả hai vào trong phòng của Minnie. Phần tránh bãi chiến trường kia, phần cho Minnie bình tâm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SooShu] [MinMi] Thứ Ở Seoul Không Có
Fanfiction"Trưởng phòng, có thể nào sắp xếp cho tôi một chỗ trên chuyến đi Gyeonggido tới không?" "Shuhua ssi muốn chuyển công tác? " "Phải, rời khỏi đây."