Ep. 27

1.6K 163 10
                                    

*hôm nay bàn một tý về nội tâm Soojin nào.

Trời sụp xuống, thành phố vội lên đèn, Seo Soojin xoa xoa phần gáy, lọ mọ lục trong tủ lạnh chai nước tu lấy ừng ực, cô vừa nhận ra mình ngủ quên từ lúc tan ca tới giờ là hơn 9 giờ tối, bụng sôi hết cả lên. Hôm nay chẳng có ai nấu sẵn cho mà ăn cả, Shuhua về nhà với mẹ Diệp rồi.

Soojin nghĩ hay ăn bụi đại một bữa, có vẻ lâu ngày quen thói Soojin đã trở nên dựa dẫm vào Shuhua rồi, thiếu nàng là kéo theo hàng loạt thứ thiếu thốn khác. Cô đeo lên chân đôi giày thể thao nằm trong góc tủ, lâu rồi mới tìm tới nó, ban ngày chỉ có cao gót, tối thì ở nhà suốt. Tự nhiên Soojin nhớ tới những thứ từng dùng nhưng giờ thưa thớt đi hẳn.

Nheo nheo mắt nhìn mớ hàng hóa chất trên kệ trong cửa hàng tiện lợi,  rồi đây là cái gì? Kem than tre hoạt tính? Hoặc là thế giới phát triển quá nhanh hoặc Soojin cảm thấy mình già quá rồi, từ khi nào người ta ăn cả than thế? Nhìn qua đám trẻ con đua nhau mua món kem kỳ dị, xem kìa đen hết cả mỏ, Soojin bất giác quay xuống ổ sandwich trong tay, thở dài ngoa ngán, khô khốc thật sự khó mà nuốt được. Shuhua ở đây thấy cảnh này chắc lại cười khinh bỉ cô cho xem.

"Tại Soojin không biết chứ cả thế giới ai cũng thấu cả rồi, bà cụ non, cứ ở nhà miết đi rồi cái chi cũng chả biết!"

Đấy, nghĩ tới thôi mà Soojin nghe được cả âm thanh rồi. Hừ mặc kệ em, để tôi một mình thì chịu!!

Vẫn còn sớm, Soojin muốn dạo bộ một tý, trời đêm se lạnh, Soojin chợt nhớ Shuhua, lành lạnh mà không có người yêu thì có lỗi với thời tiết quá, mà đành thôi. Hà ra làn khói trắng, Soojin sờ lên viền môi, phải chi hôn được Shuhua nhỉ. Ái chà, đúng là mình phụ thuộc vào nàng quá rồi, ngửa đầu lên trời, cô than thở.

Soojin biết ơn bản thân vì nhận ra mình thương nàng tới nhường nào, những suy nghĩ hèn nhát khi xưa làm cô thấy xấu hổ, hằng đêm ôm lấy nàng thật chặt, cô chỉ mong đem khoảnh khắc đó đóng băng, đem nó đi ấp ủ lưu giữ.

Hừm... lang mang quá...

....

"Soojin nhớ em."

Dòng tin nhắn ngắn gửi đi, chắc nàng ngủ rồi. Soojin thả tay vào túi, bước dọc hè phố, tối khuya nhưng vẫn đông đúc, Shuhua nói đúng cô cần ra ngoài hội nhập thế giới con người nhiều hơn. Soojin chỉ biết thui thủi một cõi, không có người mở lối chắc Soojin vẫn như thế, an toàn trong cái kén của mình.

Soojin tự nhiên thấy nhớ nhà.

Hay gọi hỏi thăm một tý...

"Alô?"

"..."

"..."

Ngón tay Soojin ngập ngừng trước phím gác máy, lòng nôn nao muốn mở lời song lại thôi.

"Soojin... có phải chị không? ... Nếu là chị, chị hai... em gái nhớ chị lắm..."

Tiếng sụt sùi của Hyejin làm cô như vỡ òa, đã lâu quá rồi cô mới nghe được tiếng chị hai.

"Hyejin... mẹ vẫn ổn chứ?"

"Soojin! Đúng là chị rồi! Chị đừng cúp máy nhé! Em không gọi mẹ đâu! Đừng đừng gác máy!"

[SooShu] [MinMi] Thứ Ở Seoul Không CóNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ