chương 22

820 70 3
                                    

" Yuki-sama, Ombra tôi đã đưa về " 48 cúi đầu kính cẩn đáp.

Ánh mắt lập tức chuyển dời đi về phía thiếu niên. Ba con người, mỗi người ánh mắt phức tạp. Yuki căm phẫn nghĩ đến tất cả những chuyện đã xảy ra với cậu.

" Ôi ~ Ombra lâu không gặp, đã 21 năm rồi phải không? Hay 22 năm? " chàng trai mái tóc tím biếc cùng ngọn lửa mưa bất ngờ lên tiếng.

"Ombra, chào mừng quay lại " vị hộ vệ mặt trời với mái tóc vàng như ánh nắng đặt tay lên trán cậu.

" 43, 29 " giọng nói lạnh lùng vang lên, cả ba con người quay lại nhìn thiếu niên chễm chệ trên ghế, tay đung đưa ly rượu vang đỏ sóng sánh.

" Rõ!!" hai người quay lại, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

" Đi gọi 101"

" Không lẽ!!...ngài định làm thế sao? Yuki-sama" 43 ngập ngừng không nói hết câu hướng 29 gật đầu " Chúng tôi sẽ đi nhanh "

" Để giúp em ấy bớt đau khổ hơn thì đây là cách duy nhất " Yuki nói nhỏ, đôi mắt hướng ra cửa sổ " Bão thành rồi "

****
Tsunayoshi cảm giác tê cứng cả cơ thể nằm trên giường. Vừa mở mắt ra đã thấy nơi này khá là lạ lẫm đối với cậu. Căn phòng chỉ có một màu đen trắng cùng với những họa tiết, hoa văn kì lạ mà cậu cảm thấy nó giống như một bức tranh do thiên tài vẽ lên.

Ngồi dậy ôm lấy cái đầu đau nhức cậu nhìn xung quanh " Nơi này là nơi nào?"

" Ombra, đây là nhà em " thiếu niên lạnh lùng cất tiếng.

Cậu quay ra nhìn, đôi mắt không một tia sáng, đục ngầu nhìn vào thiếu niên ngồi trên ghế " Anh là ai?"

"Yuki, anh trai em " Yuki cũng chẳng có gì phải giấu diếm, trực tiếp nói ra sự thật là xong. Tuy nhiên giấu đi việc Tsunayoshi đã từng là Vongola và là Sawada Tsunayoshi.

" Anh trai sao? Sao tôi không nhớ gì hết?" nãy giờ cậu mới chú ý đến tình cảnh bản thân. Trên tay là hai cái kim chuyền dịch, còn máy đo nhịp tim nữa chứ.

" Em bị tai nạn trong lúc làm nhiệm vụ ám sát Vongola Nono " Yuki mặt không đỏ, tim không đập mặt liệt như tảng băng ngàn năm nói ra một câu chuyện hết sức phi lí nhưng lại rất có lí.

" Vậy sao, tôi nằm đây bao lâu rồi?"

" 10 năm "

" 10 năm? Lâu thật " khuôn mặt hơi ngạc nhiên, thì ra đã mười năm rồi cậu, đã hôn mê tới mười năm." Tôi muốn đi ra ngoài "

" Được "

****

" A~ Ombra cuối cùng em cũng tỉnh, chị nhớ em muốn xỉu rồi đây " cô gái mái tóc đen tuyền, điểm trên đó là những bông hoa nhạt màu tím rất đẹp.

" Chị? " cậu đánh mắt một lượt, nơi này thật lạ lẫm đối với cậu, những con người kia cũng vậy, bọn họ là thực sự quan tâm cậu sao?

" Đúng vậy, chị tên là 15, nhìn thấy cái anh tóc vàng kia không? Anh ta tên là 29, cái tên tóc tím nhìn ngu ngơ kia là 43, cái con người tóc trắng là 55, còn cái anh chàng tóc đen giống chị tên là 101 " cô luyên thuyên một hồi rồi nhìn cậu ngơ ngác khó hiểu. Tại sao lại lấy số thành tên ?

Bầu Trời Ấm Áp ( All27 )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ