Chap 37

2.4K 63 4
                                    

Một lần nữa nhé! Kỳ Duyên hoàn toàn rơi vào ái tình của Minh Triệu. Thời gian xa cách quá lâu, sự nhớ nhung dày vò. Nay được ôm nàng trong tay Kỳ Duyên rất trán trọng từng giây, từng phút từng khoảnh khắc bên nàng.

Minh Triệu cười vòng tay ôm người yêu, nàng hôn trán Kỳ Duyên, khẽ vuốt mái tóc chỉ dài chấm vai nhưng rất mềm của Kỳ Duyên. Nàng cưng nựng bảo "em lớn rồi"

"ưm... Làm sao? Em lớn từ lâu rồi mà, chị còn tưởng em là học trò bé bỏng năm nào sao?" Kỳ Duyên lại nhõng nhẽo dụi dụi vào ngực nàng.

"Tại sao không có người khác đi. Sao phải khổ vì chị như thế?" Minh Triệu vừa nói vừa gãi nhè nhẹ các đầu ngón tay dọc lưng Kỳ Duyên khiến cô nàng cảm thấy rất thích thú lắc đầu nguầy nguậy.

"Trả lời người ta mau nhanh nào" Minh Triệu sốt ruột chờ câu trả lời.

Kỳ Duyên ngả người ra nằm cạnh Minh Triệu thở dài một phát. Khiến nàng càng sốt ruột vì độ thong thả của Kỳ Duyên. Nàng nghiêng người vòng tay lên ngực cô, vuốt ve má dụi dụi vào Kỳ Duyên. Một chân lại chủ ý gác lên người ngay hạ bộ Kỳ Duyên.

Đố ai chịu được Kỳ Duyên giây phút không kiềm lòng được, xoay người lật nàng lại, hai tay chống xuống giường nhìn nàng đăm đăm. Bấy giờ Minh Triệu bé bỏng nằm gọn trong vòng tay Kỳ Duyên. Nàng nghiêng mặt qua bên, tránh ánh nhìn như xuyên thấu của người yêu.

"Vì sao ư? Vì trên đời này chỉ có duy nhất một mình cô thôi, chỉ có một Minh Triệu duy nhất thôi. Mà cô ấy đã lỡ cướp mất trái tim em đi rồi" Kỳ Duyên nhẹ nhàng xoay mặt nàng lại đối diện mình.

"Nhìn em đi"

Nàng nhìn thẳng vào mắt cô.

Tay Kỳ Duyên nâng cằm nàng nhẹ nhàng đặt lên môi nàng nụ hôn. Mắt Minh Triệu mơ màng, lim dim "Môi chị mềm quá!"

Kỳ Duyên ấn sâu môi mình lên môi nàng, Minh Triệu đáp trả tay nàng vòng lên cổ Kỳ Duyên, miết chặt những ngón tay thon thả lên da thịt Kỳ Duyên.

Cả hai đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào tưởng chừng như vô tận, tay Kỳ Duyên cũng không yên phận mà dày vò cặp ngực nàng một cách không thương tiếc cứ nhẹ nhàng rồi mạnh bạo cứ lên rồi xuống, cứ xuống rồi lên Kỳ Duyên rời môi nàng, xuống ngực nàng hai tap ép chặt bầu ngực nàng, dùng lưỡi rà dọc khe giữa hai ngực nàng Minh Triệu khẽ rùng mình.

Rồi chuyển sang hôn một bên ngực nàng, tay kia bóp không thương tiếc bầu ngực còn lại vừa hôn vừa đưa mắt liếc nhìn phản ứng của nàng Kỳ Duyên mút chặt một đầu ngực nàng giờ đang cương cứng trong miệng mình Minh Triệu khẽ nấc lên một tiếng, rồi rướn cổ cao hơn theo từng cái mút của Kỳ Duyên. Kỳ Duyên khoái chí càng ra sức "chăm sóc" nàng, hết bên này chán rồi lại tới bên kia.

.....////....

"Hừ ở đâu lại ra cái của nợ này chứ?" Lệ Hằng bực hết cả mình. Cô nàng tắt máy điện thoại sau khi gọi cho công ty bảo hiểm tới đưa xe mình đi sửa chữa.

Chống tay nhìn kẻ vừa đâm xe mình, say khướt nằm gục lên gục xuống ở cửa xe trông ngứa mắt chết được.

"Này! Này tỉnh đi chứ" Lệ Hằng tát tát mấy cái vào má Tuyết Mai thấy cô nàng không phản ứng gì chỉ ư ử trong miệng cái gì không rõ. Thế là Lệ Hằng đành miễn cưỡng lái cả xe lẫn người về nhà mình trong sự khó chịu không hề nhẹ.

(Cover) Ngỡ Cô Giáo Hóa Ra Là "Vợ" À! - Triệu DuyênWhere stories live. Discover now