Chap 39

2.3K 68 1
                                    

"Cái gì?" Kỳ Duyên chau hai hàng lông mày lại như muốn dính lại với nhau, hỏi Lệ Hằng.

Cô nàng Giám Đốc phòng marketing đồng thời cũng là người bạn thuở thiếu thời của Kỳ Duyên rõ ràng đang bối rối. Dí di mũi giày gót nhọn dưới sàn nhà. Có lẽ đây là lần đầu cô nàng bẽn lẽn đến vây!

"Mình... "

"Trời ơi! Cậu điên rồi" Kỳ Duyên như bốc hỏa vì lo lắng "cô ta là ai chứ? Tên gì? Nhà ở đâu? Có bệnh hoạn gì không? Sao cậu lại tùy tiện lên giường với người mới gặp mà không hề biết lai lịch của cô ta?"

"Trông cậu dễ sợ chưa kìa cứ như là mẹ mình ấy!" Lệ Hằng bây giờ trông có vẻ đã bình tĩnh lại "mình lớn rồi. Mình biết mình làm gì mà. Để mình xem sao? Dẫu sao cũng đâu mất mắt gì?"

Lệ Hằng vỗ vỗ vai Kỳ Duyên rồi trở về phòng của mình.

Kỳ Duyên nhìn theo cô bạn rồi không hiểu sao lại nhếch môi cười một cái, nhấc điện thoại gọi cho Minh Triệu.

...

"Chị nghe đây!" giọng nói dịu dàng của Minh Triệu khiến Kỳ Duyên thích thú.

"ưm giọng ai mà lại ngọt đến như vậy nhỉ?"

"ưm.. Đừng có khéo nịnh....Oái, Tuyết Mai bỏ cái tay ra...chị đang nói chuyện" Minh Triệu vừa gạt tay Tuyết Mai khỏi cái đụng chạm ngực nàng.

"Em có làm gì đâu? Chỉ là muốn sờ xem "bưởi" đã chín chưa thôi mà. Haha ai biết phiền chi nói chyện với nữ nhân kia" giọng Tuyết Mai rõ ràng cố tình trêu ngươi Kỳ Duyên bên kia điện thoại.

"Nè... Nè... Của chùa chắc... Chị coi mà giải quyết chị ta đi chứ, không thì dọn ra chỗ khác đi" Kỳ Duyên hậm hực, ghen đến đỏ mặt tía tai.

Minh Triệu cười khúc khích qua điện thoại "thôi mà, con bé ấy đi ngủ rồi. Nó chỉ trêu thôi. Nó không thèm người yêu của em nữa đâu, nó có bạn gái mới rồi"

"Cái gì?" lại một lần nữa Kỳ Duyên la lên trong điện thoại!

"Sao thế?" Minh Triệu tròn mắt trước phản ứng của Kỳ Duyên.

"Thì chuyện trùng hợp thôi Lệ Hằng cũng có bạn rồi là con gái đó. Em mới biết thôi!" Kỳ Duyên thở dài.

"Hihi"

Nghe giọng người yêu cười, Kỳ Duyên cũng bật cười theo "sao cười gì chứ?"

Giọng ngọt ngào "em xem, không phải bây giờ yêu con gái đã thành "mốt" sao?"

Kỳ Duyên tặc lưỡi, ngả người ra ghế êm ái của mình tiếp lời.

"Thôi bỏ hai người bọn họ qua bên đi. Nhớ chị quá!"

"Thật không?"

"Chẳng lẽ nói xạo sao?" giọng rên rỉ.

"Nhớ thế nào?" giọng nàng vẫn đủng đỉnh, trêu ngươi!

"Nhớ đến chết đi được ấy!" Giọng tha thiết.

"Nhớ nhiều bao nhiêu?"

"Đừng đùa mà. Làm sao đếm được nỗi nhớ đây "chị đẹp" của tôi"

(Cover) Ngỡ Cô Giáo Hóa Ra Là "Vợ" À! - Triệu DuyênWhere stories live. Discover now