"Mặc cái này đi" Kỳ Duyên sốt sắng ướm cái váy trắng hở một bên vai lên người Minh Triệu.
"Mặc dù tên chị có nghĩa là đỏ thắm nhưng hôm nay cái váy trắng này hợp với chị hơn" Kỳ Duyên tự tâm đắc rồi giục Minh Triệu thay áo.
"Biết rồi cụ non ạ!" Minh Triệu vé mũi Kỳ Duyên rồi hợm bước vào nhà tắm thì bị nắm tay kéo giật lại.
"Ấy đi đâu?" đôi mắt gian xảo của Kỳ Duyên nheo nheo.
"Thay đồ mà" Minh Triệu ngây thơ trả lời.
"Thay ở đây được mà"
"Không, xấu hổ lắm" nàng lắc đầu nguầy nguậy.
"Xấu hổ gì chứ em thấy tới đâu rồi còn ngại gì nữa" Kỳ Duyên vẫn nhìn nàng bằng đôi mắt như muốn ăn sạch nữ nhân trước mặt mình.
"ư..hư..." Minh Triệu bất đắc dĩ làm theo, ai bảo nàng có "đức ông chồng" lỡ si mê nàng quá nhiều chi.
"Quay mặt đi nơi khác đi người ta mới thay được" Nàng nũng nịu.
"ờ..." Kỳ Duyên đằng hắn ko nhịn được cười xoay lưng đi mà thong thả ngắm nàng thay đồ trong gương.
Đến khi loay hoay mặc váy vào mãi không được, Minh Triệu mới phát hiện Kỳ Duyên đang nhìn mình trong gương. Nàng xấu hổ cáu luôn với Kỳ Duyên.
"Kiểu gì cũng không qua em rõ ràng là em đang ức hiếp chị mà còn không đến giúp người ta nữa"
Kỳ Duyên vờ mặt nghiêm túc, tới vòng tay quanh eo người yêu. Gác cằm lên vai nàng thỏ thẻ bảo.
"Mắc cỡ gì chứ tất cả là của em mà đừng cáu nhìn em đi" hôn hôn má nàng.
Minh Triệu ngước nhìn Kỳ Duyên trong gương.
"Yêu em chứ?"
Nàng gật.
"Chỉ là thay quần áo thôi mà giờ em mặc cho nhé!" nhướn mày.
Nàng gật.
Trong khi Kỳ Duyên nhẹ nhàng mặc váy cho Minh Triệu, Kỳ Duyên hỏi.
"Chị gọi bà cô kia chưa?"
"Rồi hình như Tuyết Mai sẽ đón Lệ Hằng tới luôn"
"Xong" Kỳ Duyên tâm đắc ngồi, xuống giường mê mẩn vì Minh Triệu.
"Hay mai mình đi chụp ảnh cưới đi"
"Sau tối nay đi rồi tính nha"
"Chị lo à_yên tâm đi" Xem đồng hồ "mình đi được rồi"
.
.
.
."Bà sao vậy? Hôm nay là sinh nhật bà phải tươi lên chứ?" Ông Nguyễn làm mặt hài hước trêu vợ.
"Ông thôi đi tôi sắp mất con gái rồi đây, nuôi nó lớn khôn từ khi nó có người yêu nó quên bà mẹ này luôn rồi. Tưởng sau ngần ấy năm nó quên được cô ta, nào ngờ" Bà rầu rĩ, vứt xấp hình Minh Triệu và Kỳ Duyên lên bàn.
Ông Nguyễn từ tốn cầm mớ hình lên xem, bật cười "Trời ạ, bà lại cho thám tử đi rình Tiểu Duyên nhà mình á"
"Bà xem nó cười vui vẻ, hạnh phúc chưa này sau ngần ấy năm tôi chưa thấy nó lại cười tươi như bây giờ"
YOU ARE READING
(Cover) Ngỡ Cô Giáo Hóa Ra Là "Vợ" À! - Triệu Duyên
RomanceNguồn: dutu1976 Thể loại: bách hợp