[Shortfic] Yêu một lần nữa - Love Again (2)

401 14 0
                                    

Chương 2: Quyết Định

Phòng dưỡng thương vang lên từng hồi bit bit nặng nề. Máy đo nhịp tim vẫn luôn để lại âm thanh khô khốc trong căn phòng thông thoáng nhưng sặc mùi hóa chất làm Gin khó chịu. Chân anh nhấp nhỏm, tê buốt do ngồi im một chỗ quá lâu. Vậy mà bản thân vẫn rất kiên nhẫn mà chờ đợi, đôi mắt xanh khẽ liếc nhìn chàng trai đang thở từng nhịp êm đềm cùng đôi mắt nhắm nghiền. Nhìn qua là thấy hắn là một tên có vẻ ngoài lãng tử, mái tóc đen suôn mượt, đan vào nhau trên chiếc gối mềm mịn. Nước da trắng ngần, chiếc mũi thanh tao, vầng mày bán nguyệt, đen dậm. Với đó là hàng mi đen bóng bẩy, dài và cong vuốt, đan lồng vào nhau. Anh tiếp tục ngắm nhìn khuôn mắt đó như một thú vui giúp anh bớt nhàm chán. Anh tất nhiên không phải người có hứng thú với đàn ông. Nhưng lại không thể phủ nhận là tên con trai trước mặt thật sự rất đẹp.

Gin khịt mũi, anh nhanh chóng đảo mắt về hướng khác. Ngắm hắn cũng đã được một lúc. Nhìn đi nhìn lại vẫn có thể khẳng định đây chính là " người đó". Thật không ngờ lại có duyên đến vậy, mới gặp lại mà anh đã có thể tặng khuyến mãi cho hắn một cái tật ở tay phải. Dẫu là bị thương rất nặng nhưng rất may là chỉ cần nghỉ dưỡng đúng cách là có thể hồi phục. Song còn lại chỉ toàn là những vết xây xát không đáng kể. Tính ra trước đây hắn với cậu cũng là có quen biết, nhưng cũng đã từng là định thủ. Nên tạm xem là hối lỗi, áy náy trong lòng đã hoàn toàn được giải tỏa ( đâm người ta mà còn có thể vô tâm thế sao -_-)

Sau 2 tiếng chờ đợi, cuối cùng tên trời đánh đó cũng có dấu hiệu tỉnh lại. Gin nhăn mày, cậu quả thật ghét cay ghét đắng việc chờ đợi. ( Vậy mà đã khiến ai đó chờ gần 2 tiếng cơ đấy ) Nếu không phải hắn còn đang trong quá trình phục hồi thì anh đã xốc cổ hắn, lắc cho đến khi hắn chịu tỉnh mới thôi.

Hàng mi nặng trĩu hé mở, lộ ra đôi mắt thiên thanh với cái nhìn thông thái, mới mở đã vội vã đóng lại. Né tránh thứ ánh sáng chói lòa xông thẳng vào mắt cậu. Gin vẫn im lặng nhìn nhất cửa nhất động của Shinichi, đợi đến khi cậu để ý đến bản thân thì mới lên tiếng, sau 2 tiếng im lặng:

- Tôi hiểu cậu muốn nói gì. Nhưng trước tiên, cũng là do tôi khiến cậu thành thế này. Cậu muốn tôi bồi thường gì đây?

Shinichi dù cơ thể đang rất mệt mỏi, đã thế lại có chút chóng mặt do thiếu máu nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, đáp lại:

- Không cần!

Gin khẽ nhướng mày, cậu không hài lòng lắm với câu trả lời này:

- Nói đi, không phải ngại!

- Thật sự là không cần mà!

" Cạch"

Cánh cửa mở ra một cách đột ngột. Người thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc hoàng hôn bước vào, đôi mắt có phần mừng rỡ khi thấy nạn nhân đã tỉnh lại. Nhưng đáng ngạc nhiên hơn cả, khi tên đó nhìn thấy cô, đôi mắt đã mở to, ngạc nhiên rồi mừng rỡ. Như kiểu hắn vừa tìm được món đồ quý giá nhất đời hắn mà hắn đã từng làm mất vậy

- Sh... Shiho!

Hắn lên tiếng lắp bắp, như không tin vào mắt mình.

Còn Shiho, cô vẫn là đang ngạc nhiên khi một kẻ gặp ngoài đường có thể dễ dàng biết tên cô. Nhưng cách gọi thân mật này không phải là quá không phù hợp sao? Có lẽ nếu không phải vì hắn còn bị thương thì hắn đã lao đến ôm chầm lấy cô rồi. Gin vẫn lặng lẽ theo dõi mọi chuyện.

Lượm nhặt shortfic/one-shot của ShinShiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ