《Bách yêu phổ》
Miêu quản gia không biết bị bỏ bùa mê thuốc lú gì, mới dám tin tưởng mấy lời tâng bốc trù nghệ của Liễu công tử, phân hắn đến nhà bếp giúp việc cho Lão Trương. "Đứa bé" như Ma Nha,hắn cũng vô cùng chiếu cố, không cho cậu làm công việc gì cố định cả, chỉ kêu cậu có thời gian thì đến quét lá trong đình viện, cho cá trong hồ ăn, ai cần giúp gì thì chạy vặt cũng được, thời gian khác thì giành cho cậu đi ngồi thiền tụng kinh. Sau đó còn chiếu theo yêu cầu của Đào Yêu, cho hai người họ sống ở bãi ngựa với nàng.
Liễu công tử khẳng định là không bằng lòng, nói ra nghe thì như rất hay ho, kiểu tình như huynh đệ tỷ muội gì đó, đương nhiên phải ở cùng để tiện chăm sóc lẫn nhau. Ta nhổ. Ai không biết a đầu này làm như thế chỉ vì sợ bọn họ giấu đồ ăn, giấu tiền bạc hay giấu thứ gì vui không cho nàng ta biết mà thôi.
Chỉ là mọi thứ đột nhiên trở nên thật an ổn. Ngày trước mới đến kinh thành thuê một căn nhà nát, ăn uống bữa được bữa mất, đột nhiên được vào trong nhà phú hộ, không cần phải lo chuyện ăn mặc. Điều hiếm có là, trên dưới Ti Phủ trừ cái tên Ti Cuồng Lan đáng ghét kia ra thì mọi người đều rất lịch sự hiền hòa. Có điều cũng khó nói, dù gì cũng còn một tên Ti Tĩnh Uyên bị đệ đệ giam trong phòng kia nữa, mười ngày sau hắn được thả ra rồi, có trời mới biết Ti phủ sẽ trở thành cái hình thù quái dị gì. Nhưng trước mắt xem ra, tất cả đều rất tốt, ngày tháng trôi qua an ổn đến mức Đào Yêu cảm thấy bản thân càng ngày càng giống một con người bình thường rồi, có một nơi ở cố định, rồi mỗi ngày đều được nhìn thấy những con người giống mình.
Cứ thế này đã, nói không chừng chuyện tìm Bách yêu phổ, Ti gia huynh đệ sau này còn có thể giúp được ít chuyện cũng nên. Nàng âm thầm xoa xoa tay.
Nói tóm lại, những chuyện khác đều dễ nói, chỉ có lão Trương Tử ở nhà bếp thì hơi thảm một chút, bởi vì vị Liễu công tử làm việc cho hắn không biết khống chế độ nóng của dầu ăn biến thức ăn thành một đống than đen cũng thôi đi, đến thái rau một chuyện đơn giản như thế cũng bị hắn làm cho một lời khó nói hết, ừ thì cũng bỏ đi, nhưng tại sao nấu cháo bát bảo với mứt trái cái cây mà còn bỏ thêm hành lá thì Lão Trương quả thực không cách nào hiểu nổi. Hỏi hắn, hắn lại hỏi ngược lại lão, vì sao đồ ngọt thì không thể bỏ thêm hành lá, không phải việc nấu nướng chính là phải phát huy sức tưởng tượng hết mức sao.
Cũng may là tính tĩnh Lão Trường xưa nay rất tốt, nếu như đổi lại là người khác, hắn là đã úp nồi cháo lên đầu hắn rồi.
"Liễu công tử à, sự đối đãi giữa thực vật giữa con người với nhau cũng không có gì khác biệt." Lão Trương vừa nấu lại nồi cháo vừa nói: "Có người thích an tĩnh, nhưng ngươi cứ nhất định vứt hắn vào nơi ồn ào thì hắn sẽ thấy không vui, sẽ oán hận ngươi. Người thích náo nhiệt, người cứ muốn nhốt hắn trong phòng, hắn cũng sẽ không vui, cũng sẽ oán hận ngươi. Vì thế, cháo ngọt bỏ thêm hành lá thì sẽ không ngon được, lại lãng phí đồ ăn, người ăn vào cũng cảm thấy kỳ quái." Lão nhẫn nại khuấy gạo trong nồi: "Trên đời này đại đa số chuyện vẫn phải có quy củ, không làm theo nó thì rất dễ xảy ra chuyện."
Liễu công tử bĩu môi, đánh giá vị đầu bếp tướng mạo bình thường, tuổi đã qua sáu mươi này một hồi. Lúc hắn còn trẻ có lẽ cũng khá cao, chỉ là bây giờ lưng có hơi còng một chút, nhưng tay chân lại rất linh hoạt, dù là cầm muông hay cầm đao, mỗi lần hạ xuống đều thấy âm vang hữu lực, giống như hoàn toàn không có bất cứ động tác nào thừa thải vậy. Đào Yêu có ấn tượng rất tốt với lão Trương, chủ yếu là vì mỗi lần nàng đến nhà bếp ăn vụng, chưa bao giờ trắng tay đi về, cho dù vẫn chưa thổi lửa nấu ăn, nhưng chỉ cần có lão Trương cho ở đó thì lão lúc nào cũng giống như một biết phép thuật tìm ra thứ gì đó cho nàng ăn, nhìn nàng ăn uống vui vẻ lão cũng cảm thấy vui vẻ, kêu nàng ăn nhiều thêm chút nữa, nói rằng ăn được mới nhanh lớn, độ tuổi này của nàng nên mập thêm chút mới được.
![](https://img.wattpad.com/cover/223980088-288-k924982.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Bách Yêu Phổ 2(Full)
Ficción GeneralTruyện: Bách Yêu Phổ Tác giả: Sa La Song Thọ Giới thiệu: Quỷ y Đào Yêu, là thiện hay ác, là một bí ẩn. Chuông vàng lướt qua, không còn mảnh giáp. Là một câu chuyện huyễn huyễn thuộc thể loại cổ phong của tác giả nữ Sa La Song Thọ, nói về trăm loại...