20 Biệt

306 28 15
                                    

Sân bay Bắc Kinh: Chiều mưa

16 giờ 45 phút.

Tiêu Chiến tay nắm chặt điện thoại, anh cứ nhón chân nhìn về cửa chính, anh đang chờ một người quan trọng, một người mà anh yêu thương nhưng không dám thổ lộ suốt thời gian qua. Buồn bã nhìn quanh chẳng thấy bóng dáng của người con trai ấy, thoáng nhìn mờ mờ một người đàn ông. Anh vội vã chạy theo cất tiếng gọi hy vọng.

"Nhất Bác"

Người đàn ông xoay lưng lại nhìn cậu với vẻ khó hiểu .

"Xin lỗi, tôi nhìn nhầm" Tiêu Chiến thất vọng bước từng bước nặng nề quay về.

Bân Bân và bố mẹ anh hối thúc.

"Lên máy bay đi con, trễ giờ đấy ".

"Cậu lên đi Chiến, muộn mất".

Nhìn đồng hồ trên tay còn khoảng thời gian tầm 3 phút, anh buồn bã tạm biệt gia đình rồi lên máy bay.

Ngồi trên máy bay, anh vẫn đưa ánh mắt dõi theo một hướng vô định. Chỉ mong chờ một kì tích. Nhưng không, nở một cười nhạt rồi tựa đầu vào ghế nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Đúng lúc này Vương Nhất Bác đã đến tận sân bay, dừng xe bên lề đường rồi lấy hết sức lực chạy vào sân bay. Đầu óc rối mù, bốn phương tám hướng người đi tứ tung không biết Tiêu Chiến ở đâu. Nhanh chóng chạy thẳng đến trạm kiểm soát vé, sốt ruột hỏi cô nhân viên ở đó: " Cô ơi cho tôi hỏi, máy bay đã cách cánh chưa vậy?"

"Máy bay vừa cách cánh, xin lỗi quý khách, chúng tôi có thể giúp được gì cho quý khách không ạ?"

Tất cả dường như sụp đổ, Vương Nhất Bác chết lặng, quá tuyệt vọng mà gục xuống sàn sân bay, hắn khóc thét lên trong điên loạn.

"Tại sao, tại sao ai cũng bỏ rơi tôi?"

Đôi mắt đỏ ngầu ứa lệ tuôn, cầm điện thoại tên tay, liên tục nhấn số gọi cho Tiêu Chiến chỉ mong còn một tia hy vọng nào đó hé lên.

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau".

Ném nát chiếc điện thoại xuống sàn, hắn gạt nước mắt, lấy xe bỏ chạy thật nhanh. Vương Nhất Bác bây giờ không còn là Vương Nhất Bác nữa, đau đớn đến tột cùng. Hắn quay về nhà rồi nằm bẹp trên giường, không một chút sức lực nào để bước tiếp.

Căn phòng trống rỗng, hắn nằm bẹp trên giường nệm trắng. Cả cơ thể mệt mỏi trải dài trong sự chán nản, nghẹn ngào không thốt nên lời. Rèm mi rũ xuống, giọt lệ cay đắng từ từ nhẹ nhàng lăn dài trên má. Cả cuộc đời hắn hiếm khi có một ngày thật sự hạnh phúc, thật sự vui vẻ.

Cóc cóc cóc

Nguyệt Đan đứng ngoài cửa gọi: "Nhất Bác, mở cửa cho chị vào! Chân chị khỏi rồi này, em đi đâu mà không đợi chị thế hả?Nhất Bác có ở trong phòng không, ra mở cửa nhanh lên!”

Vương Nhất Bác im lặng không nói gì.

Nguyệt Đan gọi lớn: " Nhất Bác, giận chị hả? Chị để thức ăn ở ngoài này nhé, nhớ ăn đấy! Ngày mai nhớ đi làm sớm, đi muộn biết tay chị, chị về đấy!"

[Bác Chiến] HÃY CHO EM CƠ HỘI [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ