Yoshi chán rồi, chán ngấy cái cảnh Hyunsuk trốn đi chơi với người yêu của cậu ta và bỏ lại hai tên ngốc suốt ngày hạnh họe nhau từng tí một cho anh giải quyết. Anh thầm nghĩ, tại sao anh lại rơi vào cái cảnh "cả nhóm chơi chung nhưng mỗi mình tôi ế" thế nhỉ?
Yoshi thở dài, khẽ liếc mắt sang Jihoon và Junkyu ngồi bên cạnh, tự hỏi tại sao hai đứa bạn thân của mình lại yêu nhau cho được. Báo hại Yoshi mới hôm qua còn ăn cẩu lương ngập mặt hôm nay đã phải chứng kiến màn chiến tranh lạnh như kỷ băng hà. Dẫu sao cũng chẳng phải lần đầu, hai người này yêu nhau mà chẳng giống yêu nhau gì cả, lúc nào cũng chỉ chờ để cãi nhau thôi. Mà hễ cãi nhau không xong trong một đêm, là y như rằng Yoshi sẽ phải ra mặt giảng hoà, hôm nay cũng chẳng phải ngoại lệ, nhưng hình như có hơi căng à.
-Yoshi, ông bảo với Jihoon là tôi chán yêu đương rồi!-Junkyu ngồi bên phải Yoshi, hậm hực nói
-À...ừ...-Yoshi gật đầu
-Yoshinori, bảo với Junkyu là chán rồi thì chia tay!-Jihoon ngồi bên trái nói
-Ờ...ừm...nè...
-Yoshi, bảo hắn là chia tay thì chia tay, xem ai sợ ai chứ!!
-Nhưng.....
-Được thôi!
Nghe đến đây, chưa kịp để Jihoon tiếp tục cái trò truyền tin (mà thực chất vẫn là do hai người tự nói với nhau) thì Yoshi đã đứng dậy và đập bàn cái "rầm" khiến cho không chỉ hai cậu bạn thân giật mình mà còn làm cho tất cả mọi người trong căn-tin kinh ngạc quay lại. Rồi không nói không rằng, Yoshi cầm phần cơm hộp còn chưa được động đũa, xoay người đi thẳng.
Về đến văn phòng hội học sinh, Yoshi tức giận đóng mạnh cánh cửa rồi nằm gục xuống bàn, buông tiếng thở dài chán nản.
Thực ra điều đáng sợ nhất của việc Jihoon và Junkyu đang trong một mối quan hệ không phải là họ sẽ cãi nhau quá nhiều và làm phiền đến Yoshi, không hề. Vì dù họ có hẹn hò hay không thì Yoshi cũng thường xuyên phải giải quyết mâu thuẫn giữa hai người, đã thành quen rồi. Điều anh lo sợ nhất thực ra là viễn cảnh khi mà Junkyu và Jihoon chia tay. Cái ngày mà mối tình này tan vỡ, Jihoon một đường mà Junkyu một đường, chẳng phải tình bạn giữa họ cũng sẽ tan vỡ hay sao?
Yoshi vốn không phải kiểu người dễ kết thân với người khác, dẫu cho tính cách anh rất là thân thiện và ôn nhu đi, nhưng để kiếm được những thằng bạn chí cốt vậy thì đâu phải chuyện ai cũng làm được. Một tình bạn đẹp như vậy mà bị cắt đứt thì Yoshi sẽ buồn chết mất. Anh lại một lần nữa buông tiếng thở dài, tự hỏi bao giờ hai thằng bạn thân tìm đến để anh sạc cho một trận đây?
-Nghe đồn Hội phó Yoshi không biết giận là gì cơ mà nhỉ?- Cánh cửa phòng Hội học sinh bỗng mở ra làm Yoshi giật mình bật dậy. Nhưng sau khi xác định được người vừa bước vào là ai, anh lại nhanh chóng gục xuống.
-Doyoungie~ -Anh cất giọng, có phần làm nũng.- Anh phải làm sao đây Doyoung ơi?
Thiếu mỹ nam vừa bước vào cửa, chẳng ai khác ngoài cậu em chung nhà yêu quý của Yoshi, Kim Doyoung. Để nói về cậu nhóc này thì Yoshi có thể dùng đến hai từ "em trai", mà cũng không hẳn là như vậy. Bởi tuy nói là anh em sống chung, nhưng thực chất là anh đã được ba mẹ Kim bảo hộ từ lúc lên 5, ngay sau khi ba mẹ Yoshi mất vì một vụ tai nạn xe. Doyoung khi đó mới chỉ 3 tuổi, rất nhanh chóng đã trở thành đứa em trai thân thiết với anh, và hiển nhiên Yoshi cũng sớm coi cậu như em ruột. Đó là lý do tại sao một con người luôn tỏ ra điềm tĩnh và ôn hòa như Yoshi lại có thể thoải mái lăn qua lăn lại và giương ánh mắt nũng nịu nhìn Doyoung, còn em thì chỉ chán nản thở dài một hơi, tự hỏi liệu có phải bản thân đã quá nuông chiều ông anh này?